Mọi người dựng lều nghỉ ngơi một đêm. Mỗi một lều dựng lên, năm người ngủ chung, riêng Lạc Tinh được một Lều riêng.
Đang ngồi vận chuyển Lạc Lôi Thuật, thì có tiếng động. Lạc Tinh mở mắt ra nhìn xung quanh
"Xoẹt." - Là tiếng bước chân.
Vén cửa lên, thấy người trước mắt là Lạc Mỹ. Nàng ta đang đi tới đi lui trước lều mình. Trong lòng Lạc Tinh đánh thót một cái.
Nhìn Lạc Mỹ trên người chỉ khoát một miếng da thú xoay vòng thân thể, kéo từ đôi gò bồng đảo xuống tới cặp đùi thon thả.
Cảm giác chỉ cần ghì sợi dây đang buộc ngang hông. Thì cái áo như cái khăn quấn qua người, sẽ có thể rớt bất kỳ lúc nào. Do vóc người nàng đầy đặn, làn da nâu đen pha vàng, tôn lên vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy sức sống.
"Đúng là gái một con trông mòn con mắt." Lạc Tinh thầm nghĩ -"Giờ đi ngủ mà còn đến đây. Hay do được mình cứu lúc sáng, nên định lấy thân báo đáp?"
Nuốt nước miếng, ra vẻ trấn định:
"Khuya rồi sao tỷ không ngủ?"
Lạc Mỹ quỳ xuống nói: "Dạ nô tỳ cám ơn Thiếu tộc Trưởng liều mình cứu mạng, nhưng sợ phá giấc ngủ của Ngài nên chưa dám vào."
"À không có gì, cùng chung một tộc mà, giúp đỡ nhau bình thường thôi.Tỷ lớn tuổi hơn, nên cứ xưng là Mỹ tỷ đi, đừng xưng nô tỳ."
"Dạ! Thiếu tộc Trưởng. Ân cứu mạng không thể không trả, hay là, hay là…"
"Rồi! Tới rồi, lấy thân báo đáp rồi!" - Lạc Tinh nội tâm nhảy loạn.
"Chắc mình sắp thoát kiếp con trai nheo nhẽo." - Từ trên nhìn xuống Lạc Mỹ đang quỳ, mà cả sóng ngực muốn lộ ra ngoài.
Lạc Tinh nuốt nước miếng lần nữa.
"Con tỷ ngủ rồi à, hay mình vào phòng nha, đứng đây sương lạnh lắm?"
"Dạ thôi, Tỷ phải về kẻo tụi nhỏ nó khóc. Từ giờ về sau, mạng của tỷ là của Thiếu Tộc Trưởng. Có cần gì cứ kiu tỷ nha. Chuyện khó tỷ không làm được, nhưng nướng thịt, giặt đồ, dựng lều, rót nước, đấm lưng, bóp chân, cứ bao cho Tỷ hết. Thôi! Tỷ về à." - Nói xong Lạc Mỹ cúi đầu chào rồi đứng dậy về.
Bỏ lại một mình Lạc Tinh đang còn suy nghĩ linh tinh… Sao Mỹ tỷ chưa nói tiếp "hay là, hay là …"
Một đêm không có gì xảy ra. Sáng sớm mọi người chuẩn bị lên đường, hướng đi là giữa thác nước và vách đá Lạc Tinh quan sát hôm qua. Lúc nhìn thì gần, mà đi cả ngày cũng chỉ gần đến. Mọi người lại dựng trại và nướng thịt ăn lần nữa, chưa bao giờ Lạc Tinh thèm một chén canh như bây giờ.
Ngày tiếp theo, Lạc Tinh cho mọi người ở lại, rồi cùng vài thành viên Trung Đội Một phân biệt đi đến vách núi trước. Một mình Lạc Tinh di chuyển nhanh hơn, nhưng do sợ đi lạc nên phải có người đi cùng.
Băng rừng cả hai canh giờ, thấy phía trước là một vách đá dựng đứng. Bên trái là khoảng rừng già, cây nào cây đó to hai người ôm không xuể. Nhưng bên phải thì lại một khoảng rừng tre, ở dưới có nhiều thú nhỏ như thỏ, sóc. Đi lần theo lũ sóc một hồi, Lạc Tinh thấy một khe nước nhỏ. Nếu làm vị trí dựng trại cũng khá tốt.
Vì giữa rừng tre và rừng cổ thụ có một khoảng rộng, đủ cho ba tới bốn trăm người ở. Tuy nhiên Lạc Tinh không quyết định mà đánh dấu lại...
Rồi cùng nhóm người đi hướng về Thác nước.
Một Canh giờ sau cũng đến được Thác nước, ở xa không thấy gì. Nhưng lại gần mới biết thác nước hùng vĩ cỡ nào. Kéo dài tận trời, có hơn 3000 mét, bọt tung trắng xóa một góc trời.
Nhìn xung quanh bên phải là rừng tre.
Rồi tới nhiều con suối nhỏ do Thác nước kéo xuống. Ban đầu dòng suối nhỏ nhưng kéo dài ra ngày càng lớn, như một dòng sông lớn ở phía xa.
Bên trái dòng sông là rừng cây tạp. Ngạc nhiên là bên đó cũng có một khoảng vách đá kéo dài. Sau đó bị ngắt khúc bẻ một góc 120 độ. Lạc Tinh ước lượng, nếu ở đây dựng nơi ở thì có thể dựa vào đây làm lối thoát hiểm, không sợ bị dí vào đường cùng. Khe đá cũng khá nhỏ có thể dùng cây làm cổng phòng thủ. Mừng rỡ vì vị trí địa lý tốt hơn mong đợi, Lạc Tinh và nhóm người ra về, chuẩn bị định cư.
Hôm sau mọi người di chuyển tới nơi, ở đây gần rừng tre nên khá mát mẻ. Bắt đầu phân nhóm nhỏ, người dùng đá chặc tre, người tỉa cành.
Riêng Lạc Tinh khá đơn giản với sức mạnh vượt trội, nên nhanh chóng chặc hơn ba trăm cây tre lớn, đủ làm hai mươi cái lều có sàn. Kiếp trước Lạc Tinh hay xem youtube cách làm nhà bằng tre, nên chỉ dẫn mọi người làm. Nhất là cách làm sàn tre cách mặt đất năm tất để tránh rắn và côn trùng...
Lạc Tinh chọn trú ngụ tại rừng tre, vì thêm một điều nữa là có tre có thể đựng nước nấu canh. Không phải ăn món nướng khô khan nữa. Nhất là măng tre, nghe tên là đã thèm.
Lạc Tinh lập tức dặn dò mọi người thấy cây tre non thì hái nguyên cây gom lại (măng tre nhưng bộ lạc không biết tên, do chưa từng ăn ).
Buổi trưa thì mọi người ăn vội chút thịt nướng sẵn rồi phải tranh thủ thời gian làm kẻo chiều tối, trong rừng thì rất mau tối.
Tầm ba giờ chiều, hơn năm mươi căn nhà tre đã xong. Tất cả nhà cất xếp theo hình chữ U hay đúng hơn là nữa hình chữ nhật, một cạnh dài là mười căn. Chia làm ba hàng. Hai cạnh ngắn cũng ba hàng mỗi bên, mỗi hàng bốn căn nhà, có nhà nhỏ hai người ở được, lại có nhà lớn cho bốn người. Phía trên lợp trước bằng da thú dùng làm lều lúc trước. Coi như chỗ ở tạm ổn, mọi người mang đồ đạc vào phòng.
Phòng Lạc Tinh ở giữa chữ U đó, bên cạnh là phòng chứa thịt và da thú, kế bên hai phòng lớn nhất là phòng của đám con nít.
Giữa các nhà là khoảng trống đã đốt đống lửa to, để dành làm khu sinh hoạt chung, tế tự, ăn uống, vui chơi. Lạc Tinh đang chỉ huy trung đội hai hì hụt cắt hơn trăm ống tre. Cắt xong Lạc Tinh cho Trung đội Bốn đi ra dòng suối kế con thác múc nước đem về. Tiếp theo lại hướng dẫn mọi người bỏ thịt Sói vào, tất cả thịt sói dã được nướng khô khốc nhưng ko sao...
Sau đó vừa hướng dẫn vừa bỏ ống tre vào lửa để nấu. Chuyện này không khó, nên chỉ bảo xong thì Lạc Mỹ dành nấu, nên Lạc Tinh cũng mặc kệ đi vài vòng hướng dẫn những ai chưa biết làm... Mười phút sau, nước đã sôi, thịt đã mềm ra. Lạc Tinh bắt đầu lấy ống tre cẩn thận đổ ra một ống tre khác và dùng đôi đũa tre mình làm ra gắp ăn thử.
"Ôi chao thật mềm, thật thơm."
Húp thử một chút nước, vị ngọt, vị thơm của tre tươi hòa với thịt.
"- Ngất ngây!" Lâu lắm rồi mới được ăn canh, có cảm giác rơi nước mắt.
"- Tiếc là không có rau xanh" - Lạc Tinh chép miệng, Ông bà ta nói thật không sai -"Được Voi đòi Hai Bà Tưng..."
...
Lạc Tinh đang tận hưởng hương vị thơm ngon của canh Sói.
"ỰC...ực!" - Bỗng nghe tiếng nuốt nước miếng, Lạc Tinh mới ngẩn đầu lên thấy mọi người đang nhìn mình.
"Mọi người cứ ăn, nhìn làm gì! Nhớ là nóng đó"
"-RÀo rào" - Mạnh ai nấy lấy ống của mình rồi ào ào ăn. Vừa ăn vừa xuýt xoa, vừa có tiếng khen ngon, vừa có tiếng la nóng….
Lạc Tinh thấy thật hạnh phút vì mang lại bữa ăn ngon cho mọi người, nhất là các cô gái cứ liếc về Lạc Tinh…
Mười phút sau, hơn trăm ống tre sạch sẽ không còn gì, mọi người mới ôm bụng, nhìn lại mấy mớ thịt nướng còn nguyên.
Trời đã tối hẳn, mọi người quay về lều mình. Lạc Tinh cũng vào lều, gặp Lạc Mỹ đang lúi húi trải lớp da thú, Thấy Lạc Tinh vào.
"Thiếu tộc trưởng nằn nghỉ đi, Tỷ bóp chân cho." - Lạc Mỹ vội đứng bên cạnh cởi áo khoát cho Lạc Tinh.
Lạc Tinh cả ngày mệt nhọc, nên nằm xuồng nhìn Lạc Mỹ ngồi dưới chân bóp cho mình, cảm giác Thật thoải mái. Lạc Mỹ bóp dần lên đùi bàn tay con gái thật mềm mại. Lạc Tinh muốn phạm tội quá.
Dồn can đảm, Lạc Tinh mở miệng nói: "Mỹ Tỷ ơi."
Bỗng xoạt có bước chân khe khẽ , quay lại là con của Lạc Mỹ đã đi vào lều từ lúc nào. Đứa bé gái này tên là Lạc Na.
Lạc Na số cũng khổ, sinh ra không bao lâu thì cha mất. Một mình Lạc Mỹ nuôi lớn nhưng do thức ăn thiếu thốn nên rất nhỏ con.
"Mẹ ơi con muốn ngủ, trời tối con sợ quá."
"Thôi tỷ về dỗ ngủ bé đi, ta cũng mệt quá, đi ngủ thôi..." - Lạc Tinh thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn nói cứng.
"- Dạ! Vậy Thiếu tộc trưởng cần gì cứ gọi tỷ!" - Lạc Mỹ vội bồng con đi về.
"Ài! Lại một đêm khó ngủ."
Than thở một tí. Lạc Tinh cũng ngồi dậy vận chuyển Lạc Lôi quyết. Đầu tiên là nén linh lực xoắn lại. Cứ hai sợi nhỏ quấn nhau rồi nhập lại, bốn sợi, tám sợi, cuối cùng tăng lên mười sáu sợi. Đã tới giới hạn rồi, sau gần nữa tháng Lạc Tinh đã vận dụng khá thành thục Lạc Lôi Quyết, nhưng cũng chỉ nâng tới mười sáu sợi linh lực xoắn nhau theo đồ hình Lạc Lôi . Coi như là tăng ba phần tốc độ.
Sáng hôm sau, Lạc Tinh bắt đầu phân công:
"Trung đội Hai, mười người người chặt tre làm hai vọng gác. Còn vọng gát là gì, ta sẽ chỉ dẫn..."
Sau khi tre chặt xong... Lạc Tinh bắt đầu nói lên ý tưởng của mình.
Cứ buộc nối ba cây tre, nhập lại thành một trụ cao sáu mươi mét.
Lại nhập ba trụ tre đó, được nối với nhau thành hình tam giác, để dựng đứng lên rồi buột lại từng khoản ngắn cỡ một thước xung quanh 3 trụ tre đó, để cho chắc chắn và có đường trèo lên. Ở trên làm một cái chòi gác nhỏ.
Lạc Tinh dự định sẽ làm trước hai vọng gác hai bên. Sau đó sẽ thêm vài cái nữa. Như vậy mới dễ phòng thủ
Trung đội Một thì Lạc Hồng đã cho đi xung quanh, vừa săn thú vừa kiểm tra các mối nguy hiểm tiềm ẩn. Như khúc nào có đá lỡ, khúc nào có rắn độc. Chỗ nào là Hang Sói, Hang Hổ, Báo, Heo Rừng, Gấu….
Trung Đội 3 thì toàn phụ nữ, Lạc Tinh cho đi vót tre nhỏ. Mục đích là làm đồ bắt cá, làm đũa, đồ trang trí, làm áo giáp, làm chông bẫy thú...
Lạc Tinh nêu ý tưởng các vật dụng ở kiếp trước mà mình nhớ, như gỗ tre, nôm tre, bàn tre, ghế tre, ly uống bằng tre, gùi đựng bằng tre... Nói chung tre tất tần tật.
Trung Đội Bốn
là trẻ nhỏ, Lạc Tinh định huấn luyện cho thành thục thành một chi chiến sĩ đúng nghĩa. Nên cho học tập võ thuật, các bài nâng cao thể lực, các điều lệnh quân đội, ngay cả chữ viết quốc ngữ A, B, C cho học luôn. trước mắt cho học thuộc trước rồi từ từ giảng giải sau...
…Thời gian có hạn, cứ chỉ từ từ khi nào cần hướng dẫn thì Lạc Tinh hướng dẫn.
"Phải định hình lại phương hướng phát triển. Chuyện này không gấp được."
Sau khi phân công xong, Lạc Tinh bắt đầu đi tìm hiểu sức mạnh của mình.
Lúc trước chưa quen với sức bật và lực lượng cơ thể, Lạc Tinh biết mình mạnh hơn Đản Trung kỳ nhiều, nhưng không biết là bao nhiêu.
Bắt đầu đi hướng núi có nhiều đá, gom các hòn đá lại to nhỏ đủ cả.
Sau đó dựa vào cân nặng của bản thân, mà làm ra ước lượng trọng lượng từng khối đá.
Sau một buổi vất vả chuẩn bị.
"Sân kiểm tra thể lực đã xong, ha ha."
(Do để đọc giả dễ tưởng tượng, mình xin chuyển đơn vị đo lường về mét, dù nơi này người ta không dùng đơn vị đó.Và 1 hơi thở dài bằng một giây)
Lạc Tinh thử lực nâng từ thấp tới cao của bản thân. Một ngàn cân, hai ngàn cân, bốn ngàn cân, vẫn còn chút sức.
"Có lẽ đạt bốn ngàn hai trăm cân đi" - Vì Không còn dư lực nâng lên bốn ngàn rưỡi cân nữa, Lạc Tinh dừng lại.
"Thử kích hoạt Thần ấn."
"Xoẹt!"
Vết xăm nổi lên, sáng rực óng ánh màu tím. Một đồ họa như nổi lên trên làn da. Lưu chuyển trên ngực và lưng Lạc Tinh.
Hiệu ứng hình ảnh khá tốt. Tuy nhiên, kiểm một hồi sức mạnh của mình không thay đổi. Lạc Tinh vẫn không mang nổi bốn ngàn năm trăm cân.
"Đúng như cảm giác của ta. Không hề có cảm giác sức mạnh đề thăng khi mở Thần ấn."
Tiếp theo là đo tốc độ, lấy khoảng cách trong ba ngàn mét, chạy tới chạy lui. Thực lực bộc phát vài lần đúng là chênh lệch.
Vận tốc bộc phát đạt gần 40 m/s, ở lúc đầu và đạt trung bình là 48 m/s.
Sau đó Lạc Tinh thử bật thần ấn, Vẫn không thay đổi gì.
"Gì kỳ? Không lẽ thần ấn của mình chỉ có cho đẹp mắt, không có tác dụng gì. Không tăng sức mạnh, chẳng tăng nhanh nhẹn." - Lạc Tinh uất nghẹn - "Vậy mà nói là Thiên ấn...còn tệ hơn Địa ấn."
Cố nén thất vọng, thử phát động Lạc Lôi Quyết chạy nhanh nhất có thể.
"Xoạt."
Cảm giác gió phả vào mặt. Lạc Tinh thích chí chạy liên tục một vòng hai vòng.
Lạc Tinh nhẩm ra mình chạy giao động từ 52 tới 61m/s, tức là khoảng 220 km/h một cảm giác sung sướng trào dâng,
"Mình chạy nhanh hơn siêu xe hiện đại rồi." - Lạc Tinh nhớ ngày xưa chạy thử chiếc xe wave cũng chỉ dám tăng tốc 70 km/h đã hoa mắt...
"Á!!!!." - Đang lúc hưng phấn, thì nghe tiếng hét.
Lạc Tinh nhìn lại thấy Lạc Mỹ đang dùng tay bịnh miệng.
"Gì mà la lớn thế Mỹ Tỷ?"
Chưa biết chuyện gì, nhìn theo Lạc Mỹ chỉ tay, Lạc Tinh cúi xuống thì mát lạnh dưới chân.
Cái khố quần do tốc độ nhanh quá, đã rớt lúc nào không hay, Lạc Tinh hay tay bụm lại ngồi xuống.
"Thôi rồi. Lộ hàng!" - Lạc Tinh nhìn dáo dác vẫn không thấy cái khố quần rơi nơi nào.
Lạc Mỹ dù sao cũng đã thành thục, nên vài giây đã hết ngượng ngùng, đi tới bỏ ống nước bằng tre xuống cho Lạc Tinh.
"Thiếu Tộc trưởng, Ngài Sắc Lang quá!" -Sau đó nàng ta đi thẳng.
Lạc Tinh thì chưa kịp phân minh, đã không thấy bóng Lạc Mỹ...
"Đúng là oan ức." - Lạc Tinh hi vọng nàng không kể ai biết. Không thì thần tượng Thiếu Tộc Trưởng mất hết.
Sau khi loay hoay một buổi mới nhặt lại được quần và mang vào.
Lạc Tinh tổng kết lại.
Mình không phải Đản Trung Kỳ, mà là Linh Đài Kỳ. Nhưng là Linh Đài kỳ yếu nhất, vì mở Thần ấn cũng không có được gì. Cứ như cơ thể luôn trong tình trạng kích hoạt thần ấn của Đản Trung kỳ viên mãn. Nên Sức mạnh tốc độ bộc phát bằng Linh Đài kỳ Sơ kì lúc bình thường. Hèn gì vết xăm kéo dài ra cả huyệt Linh Đài sau lưng. Tuy nhiên có điều bất lợi là hình như Lạc Tinh không tăng lên được sức mạnh được nữa. Theo cảm nhận thì nửa tháng nay sức mạnh của mình không hề tăng lên. Còn đúng không thì không biết.
Thêm nữa là phát động thần ấn xong, Không có gì tăng lên gồm sức mạnh, tốc độ, bền bĩ. Lạc Tinh thử cả khả năng thị giác, thính giác điều không thay đổi. Nhưng còn may là Lạc lôi thuật vẫn y nguyên tăng đúng như bình thường.
Hiện tại coi như Lạc Tinh là mạnh nhất trong tộc kể cả ông mình rồi, nhưng sức mạnh và tốc độ là một chuyện. Khả năng xử lý tình huống và phản xạ là một chuyện nữa.
"Nếu không tăng được thực lực thì phải tăng kỹ xảo." - Lạc Tinh suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]