Lý Huỳnh Lam vừa xảy ra chuyện, Trác Diệu đã đích thân có mặt, đoàn phim cũng vì vậy mà tạm dừng công tác, ngoài mặt thì nói chấn chỉnh các vấn đề kỹ thuật, nhưng thật ra lại xử lý nhân sự bên trong. Sự việc này kéo theo không ít người phải khốn đốn.
Chu Chí Thành tuy chỉ thủ một vai diễn viên quần chúng, nhưng phân cảnh có hắn lại khá nhiều, đa phần là theo sau nhân vật phản diện chính của Hồ Dương. Chẳng qua với tình hình bất ổn hiện giờ, Chu Chí Thành cũng nhận được tin tạm hoãn, hắn chỉ bèn chờ đợi như bao người khác.
Trong phòng nghỉ, Chu Chí Thành đang ngẩn người nhìn di động, chợt nghe thấy tiếng thì thầm của hai thư ký trường quay.
“Bị loại thiệt luôn á?! Tôi cứ tưởng dù gì cũng để cậu ta quay nốt chứ nhỉ?” A đè giọng nói, “Với dù Trác Diệu không vui, chuyện này cũng đâu phải Ưu Điền định đoạt.”
B bày ra vẻ mặt chú không tin cũng phải tin: “Ưu Điền thì không, nhưng chính Tăng… Tăng tổng đích thân lên tiếng đấy, bộ này vốn do Kha Lạc đầu tư, tới lúc đó xem người thay thế là biết thôi.”
“Nhưng chưa thấy lần nào quả quyết như lần này luôn, dù sao cũng vai nam thứ mà…”
“Vai nam thứ thì sao, chẳng phải cũng sống theo sắc mặt người khác đấy ư, còn hứng thì nâng hết hứng thì đạp. Tăng tổng ít nhiều gì cũng phải nể mặt ngài Trác, vì người của ông ta gây chuyện trước…”
“Hồi trước tôi có nghe nói quan hệ của hai người đó khá tốt.”
“Ừm, đúng vậy, Tăng tổng còn đích thân mang quà đến bệnh viện nhận lỗi nữa cơ, xấu hổ thật.”
“Chẳng biết đầu óc Hồ Dương để đâu, nhắm ai không nhắm lại đi nhắm Lam thiếu, tưởng ai cũng ngang cơ với mình chắc.”
“Tôi thấy cũng đáng lắm, mới đây nghe ai bảo là, do hắn toàn bị Lam thiếu đoạt mất mấy xuất quảng cáo nên mới vậy, mà cũng một phần tại hắn thôi, lần nào cũng gặp chuyện, một lần là thử vai với một lần là hàng không. Hình như trong đó có lần về cà phê, Hồ Dương bị dị ứng với món này nhưng cứ thích cố đấm ăn xôi. Kết quả, Lam thiếu chưa uống một ngụm nào, chỉ bày vài tư thế đã đạt luôn. Xem chừng đã bất mãn từ dạo đó rồi ghi hận đến hôm nay.”
Cuộc nói chuyện của hai người đa phần đều dùng giọng điệu trêu đùa, không cảm thấy Hồ Dương thảm hại ra sao, mà chỉ nghĩ hắn không biết lượng sức, không rõ bản chất sự việc.
“Năm nào chẳng xuất hiện những kẻ thiển cận như thế, năm sau còn hơn năm trước, giờ liên lụy cả chúng ta, chỉ biết ngồi một xó chờ như ngỗng đồng. Mà mấy vai nhỏ cũng đâu hơn gì, Tưởng Nhất Tuyền đấy, tin lần trước vừa phát tán, cảnh quay cũng bị cắt giảm, đưa vai nữ số hai lên, dù sao cũng là người của Ưu Điền.”
“Tôi mới gặp cổ đây chứ đâu, mắt còn sưng húp. Cả tôi còn biết Trác Diệu trước giờ ghét nhất là scandal, mấy năm qua chưa ai dám để ông ấy xuống tay đâu, cô nàng này đụng phải họng súng rồi.”
“Chỉ trách trong giới này đâu cũng có kẻ muốn ăn thịt thiên nga, nhưng trước khi há mồm hãy nên nhìn lên trên trước. Dã tâm có thừa mà bối cảnh số không vẫn mãi là hạt cát nhỏ trong sa mạc thôi, muốn có được cái gì, đều phải tự mình đánh đổi…”
Chu Chí Thành gần đó chỉ cảm thấy mỗi một câu chữ đều như xuyên vào tâm phế. Trong khi tiếng hai người kia vẫn không ngừng vang lên, hắn nhìn những tin nhắn mời chào lấp đầy màn hình di động, khớp hàm không khỏi nghiến chặt…
…
Ngoài cảnh quay qua cửa ngõ cuối cùng bị gián đoạn, phần lớn cảnh có Lý Huỳnh Lam góp mặt hầu như đã hoàn thành. Cậu cũng biết tin Hồ Dương bị thay đổi, ý của đoàn phim là muốn Lý Huỳnh Lam nghỉ ngơi dưỡng sức, những chỗ nguy hiểm bọn họ sẽ dùng thế thân, còn lại thì qua kỹ xảo, chờ diễn viên mới đến họ sẽ bổ sung sau.
Nếu đã được nghỉ phép, tất nhiên Lý Huỳnh Lam sẽ không ngốc một chỗ. Mà sau khi xác nhận tình trạng của cậu ổn rồi Trác Diệu đã rời khỏi, Lý Huỳnh Lam cũng mua vé máy bay cùng Cao Khôn trở về U thị.
Hiện tại, cậu đi lại cũng không vấn đề gì, có điều bác sĩ vẫn khuyên nên nằm tĩnh dưỡng nhiều hơn. Về đến nhà, hiển nhiên lại được Cao Khôn tôn lên làm thái thượng hoàng, mỗi sáng thức dậy là áo đến giơ tay cơm đến há mồm. Nếu Lý Huỳnh Lam làm biếng thêm chút nữa chắc hẳn cũng không cần xuống giường, đã có Cao Khôn ôm đi khắp nơi. Phải nói rằng, đây là những tháng ngày thật sự thích ý và tự tại chưa từng có.
Chỉ là buổi tối Cao Khôn vẫn phải đi làm, trong thời gian này Lý Huỳnh Lam sẽ xem tivi đọc sách, lăn qua lộn lại chờ tới giờ đối phương về rồi cùng nhau ăn khuya.
Cao Khôn cũng từng đề cập tới việc Lý Huỳnh Lam nên đi ngủ trước. Kết quả, Lý Huỳnh Lam chỉ nhàn nhạt trả lời một câu “Em cũng muốn ngủ trước chứ, nhưng đâu phải muốn là sẽ được…” thành công khiến anh im luôn.
Vậy nên, nếu hiện giờ trong quán có tổ chức cuộc thi ai nhanh hơn, Cao Khôn sẽ luôn giựt giải nhanh tay lẹ chân nhất, tận lực làm xong việc rồi thẳng hướng nhà chạy ù về. Lần nào Lưu Hỉ Nhạc cũng với theo không kịp, cô đơn hết nấc.
Mà hôm nay, Cao Khôn đang vừa bận việc vừa bấm bụng chốc lát về mua sa tế mà dạo trước Lý Huỳnh Lam muốn ăn thì vừa quay qua đã thấy vị trí ngồi trong góc chẳng phải chính chủ thì là ai.
Cao Khôn bất chấp một bàn đang cần gọi món, vội bước đến hướng nọ, ngồi xuống đối diện người nào đó đang nhàn nhã vắt chéo chân cầm thực đơn: “Sao em lại đến đây?”
Lý Huỳnh Lam nhướng mày: “Em đầy đủ tay chân, muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ còn cần anh khiêng sao.”
“Nhưng bác sĩ nói…”
“Bác sĩ nói em nghỉ ngơi, không có nói em bại liệt.” Lý Huỳnh Lam ngắt lời, tiện thể chỉ vào một góc trên thực đơn, “Em muốn ăn sủi cảo chiên.”
“Cái này dầu lắm…”
“Em là khách hàng, còn anh cũng đăng kí học làm đầu bếp rồi, nguyên tắc này chắc hẳn ngày nào cũng nghe chứ, không được phép tranh luận với khách.” Lý Huỳnh Lam lắc lắc ngón tay, giữa hai đầu ngón tay còn kẹp một tờ rơi của trường trung cấp đào tạo đầu bếp, vốn là Cao Khôn kẹp nó trên giá sách rồi nhưng không ngờ lại bị Lý Huỳnh Lam thấy được.
Cao Khôn ngập ngừng, quay lưng vào trong, chốc lát mang đến một dĩa sủi cảo chiên nóng hôi hổi, cơ mà số lượng chỉ bằng phân nửa bản gốc.
“Không được ăn nhiều quá… còn đói anh sẽ làm cái khác cho em.” Cao Khôn nói.
Lý Huỳnh Lam liếc anh một cái, chậm rãi cầm đũa lên: “Xem ra khi nào rảnh em phải tìm thầy anh nói chuyện mới được….”
Ăn sủi cảo chiên xong, Lý Huỳnh vẫn ngồi một chỗ chờ Cao Khôn như thường lệ, mấy ngày nay cậu đã không ra cửa. Dù rằng ở nhà sức khỏe không tệ lắm, nhưng sau đoạn đường đến đây vẫn cảm thấy hơi mệt.
Một tay chống cằm mơ mơ màng màng, thân người vừa nghiêng liền có ai đó nhanh tay đỡ lấy, mở mắt ra thì thấy Cao Khôn đang đứng bên cạnh, anh thay tạp dề ra rồi.
“Về thôi, trong quán mới tuyển thêm người, sau này chắc anh có thể về sớm.” Dứt lời, dắt Lý Huỳnh Lam rời khỏi.
Tối nay, chợ đêm trông nhộn nhịp hẳn, có lẽ đang là dịp cuối tuần nên dù đã khuya lắc rồi người đến kẻ đi vẫn nườm nượp như cũ. Hai người băng qua hai con phố rẽ sang đường lộ, lúc chờ đèn đỏ, Cao Khôn chợt thấy Lý Huỳnh Lam hơi ngẩng đầu lên nhìn nơi nào đó mãi không dời mắt, Cao Khôn nhìn theo hướng nọ liền thấy một tòa cao ốc mới khánh thành lập lòe ánh đỏ, sắc tươi rực rỡ, tạo hình đa dạng, đến cuối lại bung nở xòe cánh thành hai trái tim vĩ đại, mãi không tiêu tan.
“Anh biết không, trước đây có lẽ hôm nay là ngày em ghét nhất.” Lý Huỳnh Lam chợt lên tiếng.
Cao Khôn mờ mịt nhìn cậu.
Lý Huỳnh Lam không quay lại, vẫn phóng tầm mắt về phía xa, ánh đèn rực rỡ hắt lên sườn mặt tinh xảo đến tuyệt mỹ.
“Hôm nay…. là ngày gì?”
Lý Huỳnh Lam bĩu môi liếc hai dòng người qua lại.
Cao Khôn quay sang, nhác thấy không ít người cũng như họ cùng thưởng thức khung cảnh lãng mạn ấy, phần lớn đều đi thành cặp, tay trong tay, thoáng hơn nữa thì ôm eo luôn.
Cứ mãi nghĩ suy, một cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay kéo Cao Khôn trở về, có ai đó đã lại đây khẽ nắm tay anh, như bao cặp tình nhân khác.
“Tết… Giáng sinh… Sinh nhật, em đều có thể dối mình, duy chỉ hôm nay, như thể toàn thế giới đang cười nhạo em vậy, ngây ngốc chờ đợi như một kẻ khờ, anh thấy có đáng ghét không…”
Lý Huỳnh Lam mỉm cười trách, nét cười này làm người ta lầm tưởng cậu chỉ đùa vui, nhưng khóe môi lại lộ một tia chán ghét, lẫn sắc sảo khôn lường.
Lòng Cao Khôn căng thẳng, nắm chặt lại tay đối phương.
Từ nay đã có anh ở đây…
Cao Khôn thầm nói trong lòng.
Thế mà Lý Huỳnh Lam lại như nghe thấy, cậu quay lại nhìn anh cười.
Hai chàng trai nổi bật cùng đứng cạnh, đã thế còn nắm tay nhau, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Bỗng nhiên, Lý Huỳnh Lam kiễng chân sáp lại gần, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi anh. Ngay giây phút đèn đỏ chuyển màu, cậu bất ngờ kéo tay người nào đó còn ngây ngẩn chạy về phía trước.
Quả thật Cao Khôn đã có một khắc quên đi sự hiện diện của mọi thứ xung quanh, ánh đèn rực rỡ từ những tòa nhà chọc trời cũng tỏ ra thua kém ánh sáng trong đôi mắt người trước mặt. Không những vậy, còn chứa đầy hình ảnh của mình.
Cứ thế, Cao Khôn bị Lý Huỳnh Lam kéo tay một đường chạy về, nhà cách đây không xa, qua đường là tới khu Đông Hủy, sau đó chạy thẳng lên lầu.
Thế nhưng cửa vừa mở, Lý Huỳnh Lam đã ngã vào lồng ngực Cao Khôn.
“Không thể chạy như vậy, để anh xem…” Nói đoạn toan kéo áo Lý Huỳnh Lam lên.
Vậy mà người nọ chỉ dựa vào anh vừa thở lại vừa cười, cười đến nỗi đầu cũng vùi vào hõm vai Cao Khôn, hơi thở ấm nóng thoảng qua cổ áo.
Bàn tay Cao Khôn đang xoa dịu dưới sườn cậu chợt cứng đờ.
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu, chậm rãi choàng qua cổ anh, ngón tay còn hư hỏng vuốt ve sau gáy.
Cao Khôn cúi đầu, khàn giọng nói: “Em vẫn chưa khỏe.”
Khóe môi Lý Huỳnh Lam lại gợi lên một nụ cười thuần khiết vô tội: “Sao anh biết chưa khỏe, có muốn nó chứng minh cho anh xem không?”
Mắt Cao Khôn tối sầm lại, dưới tay xuất lực, lưng Lý Huỳnh Lam tức thì đã bị áp lên cánh cửa.
Ngay khi môi đối phương sắp rơi xuống, Lý Huỳnh Lam bỗng quay đầu sang, làm nụ hôn ấy chỉ kịp in lên má.
Cậu nghiêng mắt liếc Cao Khôn, bất chợt hỏi: “Anh còn một chuyện chưa nói cho em biết.”
Cao Khôn nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
Lý Huỳnh Lam tiếp lời: “Em bị thương chưa được bao lâu mà anh đã có mặt? Đi bằng máy bay cũng không nhanh như vậy, hay anh có năng lực tiên tri?”
Cánh tay Cao Khôn ôm cậu dần chặt hơn, hai mắt hơi rũ xuống.
“Hay anh nhận được tin khác?” Khóe mắt Lý Huỳnh Lam cong cong, “Ai nói cho anh biết? Hửm?”
Cao Khôn không đáp lời, nhưng Lý Huỳnh Lam là người nào, luôn có trăm ngàn biện pháp khiến Cao Khôn mở miệng. Cậu vẫn thản nhiên như không có gì mà đối phương thì đã bị dằn vặt đến khó nhịn, rốt cuộc lên tiếng: “Anh đã xem tin tức.”
“Anh tin ư?” Ánh nước trong mắt Lý Huỳnh Lam dạt dào như sắp tràn ra, “Xem mấy lần? Thấy em chụp hình ăn ảnh lắm phải không?”
Hơi thở Cao Khôn trở nên dồn dập, ngay khi Lý Huỳnh Lam còn muốn tiếp tục, anh đã cạn sạch kiên nhẫn, trực tiếp đặt người lên cửa mạnh mẽ hôn xuống, cũng như lấp kín khuôn miệng thường hay nói những lời khiêu khích mình ngay tắp lự!
『Hết chương 78』
Chờ đợi vốn dĩ đau khổ
Cố quên cũng đau khổ
Nhưng nỗi đau tệ nhất là không biết lựa chọn nên chờ đợi hay nên quên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]