Chương trước
Chương sau
***

Phòng họp, Cục Cảnh sát thành phố.

Thẻ nhân viên của Thức An hữu dụng hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều, cũng có thể vì bản thân vụ án không lớn, cảnh sát vui vẻ đồng ý điều hồ sơ cho bọn họ, cũng đồng ý đơn xin tiếp khách của Ân Nhận.

Tuy nhiên khi hai người xem hồ sơ, vẫn có mặt hai nhân viên cảnh sát trong phòng.

Hai giờ chiều, Lâm Bội đến đúng hẹn. So với ngày hôm qua thì trạng thái của cô thả lỏng thoải mái hơn nhiều. Trước lúc ngồi xuống, Lâm Bội liếc mắt nhìn qua hai nhân viên cảnh sát.

– Ồ, bày trận lớn vậy cơ à? Tôi có cần phải gọi luật sư không? – Lâm Bội nói nửa đùa nửa thật.

Cô rất ung dung, chẳng hề có vẻ chột dạ. Ân Nhận mỉm cười bỏ qua:

– Chị Bội, chúng tôi có một ý tưởng cần chị hỗ trợ .

– Anh nói đi.

– Công việc xào nóng vụ “Chàng trai hoa hồng qua đời” mà lúc trước chị nhắc đến đã bắt đầu chưa?

– Vẫn chưa, còn đang trong giai đoạn chọn đề tài. – Lâm Bội hơi ngạc nhiên – Tại sao anh lại hỏi chuyện này?

– Tài khoản studio của chị rất có sức ảnh hưởng trên thành phố Hải Cốc này đúng chứ?

– Cũng số một số hai. – Nói đến công việc của mình, toàn thân Lâm Bội toát lên vẻ tự tin.

Ân Nhận nhìn về phía Chung Thành Duyệt, ra hiệu anh tiếp tục.

Chung Thành Duyệt hắng giọng:

– Cô Lâm, “Chàng trai hoa hồng” xác thực là Tạ Siêu. Chúng tôi hi vọng cô có thể thông qua cơ hội chọn đề tài lần này, thu thập manh mối của “bạn gái Chàng trai hoa hồng”.

Nụ cười khẽ cứng lại trên gương mặt Lâm Bội.

– Rất xin lỗi, nhưng tôi không hiểu lắm. – Vai cô hơi co, giọng mang vẻ đề phòng – Hai anh muốn Cao Mộng Vũ lộ thân phận thật hả? Hai anh đã nhìn thấy ngôn luận của fan “Chàng trai hoa hồng” rồi đấy, làm vậy cho dù có tìm được Cao Mộng Vũ thì cô ấy cũng không thể chịu nổi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

– Hơn nữa hành vi này là biến tướng của việc công bố thông tin riêng tư, cá nhân tôi cho rằng không ổn chút nào.

Chung Thành Duyệt:

– Không, không cần manh mối về bản thân cô ấy. Bên cô chỉ cần bảo fan cung cấp những thảo luận hoặc tranh luận trên mạng có liên quan đến “bạn gái cũ”, đồng thời cũng trả một khoản thù lao đóng góp cho bọn họ… số tiền này sẽ do Thức An chi trả.

Câu chuyện đã tiến triển tới giai đoạn Ân Nhận nghe không hiểu lắm.

Đây là họp đấy hả, còn chán hơn tưởng tượng của y nhiều. Vẻ mặt Ân Nhận nghiêm túc, hai mắt thả lỏng, len lén tìm kiếm những thứ liên quan tới từ khóa “cá mập” bên dưới gầm bàn.

Đó là từ y vô ý đánh sai, cũng là loài cá mà y không biết, cho nên cũng hơi tò mò.

Ân Nhận ngồi đó thất thần, còn Lâm Bội nghe chút thôi đã hiểu.

– Tôi hiểu rồi. Là lịch sử trò chuyện liên quan đến đề tại “bạn gái cũ của “Chàng trai hoa hồng” đúng không? Hai anh đang muốn biết có những fan nào từng tiếp xúc với Cao Mộng Vũ chứ gì?

– Đúng. Cô ấy thường xuyên ghé thăm trang chủ của “Chàng trai hoa hồng”, cũng từng giả vờ làm người ngoài biện hộ cho “bạn gái cũ”. Trước lúc mất tích, cảm xúc của cô ấy đã gần đến bờ vực sụp đổ, có khả năng đã xung đột với người khác trên mạng.

– Nhưng nếu như fan cuồng gây án, phạm nhân sẽ không tự mình nhảy ra cung cấp manh mối đâu. – Lâm Bội cau mày.

Chung Thành Duyệt không trả lời cô mà tiếp tục trình bày ý của mình:

– Tính cách Cao Mộng Vũ hướng nội, nhát gan, sẽ không bao giờ cãi nhau tay đôi với người khác. Chuyện cô ấy giao lưu với người lạ thường chỉ xảy ra trên mạng, khả năng rất cao là có người biết chuyện.

Lâm Bội vuốt lại tóc:

– Anh đoán tỉ mỉ thật đấy.

– Đây là phân tích, hơn nữa tôi có thể chứng minh cô ấy từng làm như vậy.

Chung Thành Duyệt đẩy một chiếc máy tính bảng qua.

Hình ảnh tạm dừng trên máy tính bảng là của một đoạn video ghi lại từ camera của Cục Cảnh sát. Đối tượng bị thẩm vấn là một cô gái trẻ tuổi, thoạt nhìn vô cùng lo lắng.

“Cao Mộng Vũ mất tích ư? Tôi, tôi không biết, tôi không liên lạc riêng tư gì với chị ta hết.”

“Tôi thừa nhận ngày hôm ấy tôi nói năng không chú ý… nhưng chuyện đó đã xảy ra nửa tháng trước rồi. Chị ta sẽ không vì một câu nói của tôi mà nghĩ quẩn đấy chứ, chuyện này quá vớ vẩn!”

Cô gái kia tên Trạch Tinh, sinh viên năm ba chuẩn bị thi học thạc sĩ.

Chuyện xảy chẳng phức tạp chút nào.

Cô gái và Cao Mộng Vũ cùng ở trong nhóm nhỏ thi học thạc sĩ ở bản địa.

Tính cách của Cao Mộng Vũ trong nhóm có phần không hòa hợp. Tuổi cô khá lớn, người nhà không ủng hộ học thạc sĩ, bạn trai cũng chia tay với cô, có thể nói cô là một người cô độc chân chính. Trên phương diện khác, Cao Mộng Vũ không giỏi xã giao, mấy người trong nhóm nói chuyện rôm rả, trước giờ cô chưa từng xen vào.

Chẳng qua tính cách Cao Mộng Vũ rất tốt, cảm giác tồn tại không mạnh, người trong nhóm không hứng thú thân thiết hơn với cô, song cũng không có ác cảm.

Xung đột xảy ra trong một lần gọi nhóm.



CLB mà Trạch Tinh tham gia chuẩn bị tổ chức hoạt động kể chuyện ma đêm hè, cô đã cố ý kéo tất cả mọi người vào cuộc gọi nhóm để lấy tài liệu.

Ban đầu bầu không khí rất tốt, cho đến khi Cao Mộng Vũ phát ngôn.

Trong những cuộc nói chuyện cần người thật lên tiếng này, trước giờ Cao Mộng Vũ chỉ nghe không nói. Thấy cô chủ động tham gia, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng nghe cô kể.

Câu chuyện của Cao Mộng Vũ rất kỳ quái.

Cô nói câu chuyện này nghe được từ một người bạn.

Trong một lần người bạn A của cô đi chợ về thì nhìn thấy một cụ già lạ mặt bên đường. Cụ già lặng lẽ đứng ở đó, gương mặt mang cảm giác chết chóc khiến người ta khó chịu.

A không nghĩ nhiều, xách thức ăn về nhà.

Mỗi ngày sau đó, khi A đi chợ đều sẽ nhìn thấy cụ già kia. Ban đầu là ở con đường cạnh chợ, tiếp đến là ở cổng khu chung cư, sau đó nữa là đai xanh hóa trước khu nhà.

Cụ già không làm gì hết, có điều mỗi lần A nhìn vào cụ già thì cụ già đều luôn nhìn lại A.

Cho đến một ngày, A thức giấc kéo rèm cửa sổ ra.

Cụ già kia đã đứng ngay lối vào chung cư, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng cô.

Câu chuyện kết thúc ở đây.

Chuyện của mấy người lúc trước kể đều có máu me ma quỷ, so với những câu chuyện kích thích kia thì câu chuyện này khô khan vô vị lạ thường.

“Hơi chán, chuyện thật đấy à?” Trạch Tinh lúc nào cũng nhanh miệng, “Bạn của chị thừa hơi suy nghĩ thật.”

Cao Mộng Vũ: “Không đáng sợ ư?”

“Có chỗ nào sợ đâu, dù sao em cũng không thấy sợ, còn không kích thích bằng chuyện tội phạm giết người đếm số tầng.”

“… Thực sự không đáng sợ chút nào sao?”

“Chị là máy nhắc lại đấy à?”

“Không đến mức phải nói khó nghe vậy chứ.”

“Tôi mắng chị câu nào chưa?”

Trước nay Trạch Tinh nói chuyện chẳng thèm khách sáo, bình thường chắc chắn Cao Mộng Vũ sẽ im lặng, chuyện lớn hóa nhỏ. Ai ngờ hôm ấy chẳng hiểu sao cô lại cãi nhau với Trạch Tinh, trong lúc cãi nhau, Trạch Tinh đã nói “bà cô còn học đòi thiếu nữ thi thạc sĩ”, Cao Mộng Vũ thẳng tay rời khỏi nhóm.

Cao Mộng Vũ không có bạn bè trong nhóm, cho nên cũng không ai níu kéo cô hết. Sau chuyện này, Trạch Tinh mới thấy rằng mình nói hơi quá, nhưng không muốn thêm bạn Cao Mộng Vũ chỉ để xin lỗi, chuyện này cứ thế qua đi.

Lâm Bội nổi hết da gà:

– Chuyện kia, lẽ nào chính là chuyện đã xảy ra với Cao Mộng Vũ…

– Không chắc nữa, cũng rất có khả năng ấy. – Chung Thành Duyệt cầm máy tính bảng về – Quan hệ của cô ấy và người nhà rất bình thường, chia tay với Tạ Siêu, bởi vì xin nghỉ việc nên cũng chẳng có tiếng nói chung với đồng nghiệp. Cô ấy quen không ít người, tuy nhiên e rằng chẳng có mấy người bạn thân, chỉ đành trút bầu tâm sự một cách biến tướng.

Cho nên cô mới kể lể phiền não của mình với Lâm Bội – một người còn không thể coi là bạn bè.

– Có lẽ câu chuyện này đã được cô ấy thay đổi một phần nhỏ, không hẳn là toàn bộ. Cô ấy kể trong nhóm thi thạc sĩ, chắc cũng vì muốn nhận được một lời khẳng định từ người khác. Cô ấy muốn chắc chắn rằng mình không “nghĩ nhiều”.

Lâm Bội mím môi, nhìn qua hơi buồn.

– Ba tuần trước, Cao Mộng Vũ biết được Tạ Siêu chính là “Chàng trai hoa hồng”. Chắc hẳn khi ấy áp lực của Cao Mộng Vũ phải lớn lắm…

Bởi vì “Chàng trai hoa hồng” mà khắp chốn trên mạng internet toàn những lời chửi mắng “bạn gái cũ”, vốn dĩ Cao Mộng Vũ đã yếu ớt lắm rồi. Và nếu như câu chuyện kinh dị kia là thật, cô còn không thể báo cảnh sát.

Dù sao thì cụ già kia vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì với cô.

Cao Mộng Vũ trời sinh nhát gan, những chuyện xui xẻo cứ lần lượt đổ xuống đầu, cô ấy sẽ nghĩ gì?

– Vụ chọn đề tài anh vừa nói, tôi sẽ nghĩ cách để phối hợp.

Lâm Bội cười khổ.

– Hai anh đã quyết định gặp mặt ở địa điểm này, tức là muốn mượn cảnh sát để chứng minh tính chính quy đúng chứ… tôi tin tưởng các anh.

Cô nhìn về phía Chung Thành Duyệt.

Chung Thành Duyệt đang lau kính, dường như cảm nhận được tầm mắt của Lâm Bội, anh vội ngẩng đầu lên:

– Chắc chắn rồi, trước giờ chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật.

Suy nghĩ bắt tay của Lâm Bội bị bóp chết ngay trong trứng nước, cô hiểu rồi, cô không nên mong chờ vào phản hồi như vụ hợp tác bình thường.

– Hơn nữa đó là việc hợp tác thương mại, chúng tôi không muốn cố ý bắt buộc cô bằng đạo đức. Nếu như cô cảm thấy không tiện, chúng tôi sẽ nghĩ cách… ưm…ưm!

Ân Nhận lập tức quăng chiếc điện thoại toàn hình ảnh cá mập xuống, vươn tay che miệng Chung Thành Duyệt. Y cúi đầu, nói nhỏ bên tai người cộng sự của mình:

– Người ta đã đồng ý hợp tác rồi anh còn đâm ngược lại làm gì, chị Bội là người làm ăn, không thể nào lấy bát cơm của mình để bàn chuyện nhân tình thế thái với anh được.

Chung Thành Duyệt vùng vẫy:

– Ưm, tôi sợ cô ấy không hiểu rõ.



– Chuyện này người ta hôn mê còn biết rõ hơn anh đấy!

Lâm Bội: “…”

Toàn bộ áy náy trong lòng cô đều kết lại thành cạn lời.

– Mấy lần phát trực tiếp chủ đề tình cảm gần đây nhất của “Chàng trai hoa hồng” đều do tôi đích thân lên phương án. Tôi cũng có một phần trong đống áp lực mà Cao Mộng Vũ phải gánh. – Cô khẽ nói – Xin hãy tin tưởng và đạo đức nghề nghiệp của tôi. Tiểu Ân nói đúng, tôi sẽ không tùy tiện quyết định bằng việc làm ăn đàng hoàng của mình. Tôi là người có chính kiến.

– Được rồi, chị Bội, chúng ta thêm Wechat để vào nhóm nhé, thuận tiện liên lạc bất cứ lúc nào.

Ân Nhận nhân thời cơ, một tay ấn đầu Chung Thành Duyệt, một tay đưa điện thoại về phía trước.

Lâm Bội dở khóc dở cười:

– Anh thực sự không sợ tôi “đào” anh đi à?

Cô vui vẻ đồng ý, thao tác cũng rất nhanh.

Chỉ một lát sau, nhóm chat mang tên “Hợp tác: Thức An – Studio Bub” được thành lập.

[LadyBub: Nếu có tiến triển, tôi sẽ gửi những tài liệu liên quan lên đây.]

[LadyBub: Hi vọng tất cả sẽ thuận lợi.]

[Dao Gọt Hoa Quả: Chị Bội vất vả rồi, chúng tôi nhất định sẽ tìm được chị Mộng Vũ trở về ]

Chung Thành Duyệt cử động ngón tay, cảm thấy copy trực tiếp câu này thì không hay lắm. Anh suy nghĩ một hồi, quyết định sáng tạo nội dung mới.

[Chung Thành Chính Quả: ]

Mặc dù anh không quen dùng emoji, nhưng emoji này nằm ở vị trí đầu tiên trên bảng, lại là khuôn mặt cười, nhất định rất phổ biến, rất thân thiện.

Chung Thành Duyệt kéo phần nhật ký trò chuyện xuống, thuận tiện ấn vào avatar Ân Nhận. Buổi trưa người này vẫn còn dùng avatar mặc định, bây giờ đã đổi ảnh mới rồi. Biết đâu anh có thể căn cứ vào avatar mà Ân Nhận lựa chọn để phán đoán phần nào quá khứ của y…

Avatar load xong, là một chú cá mập nhồi bông nằm ngửa bụng trên sofa.

Chung Thành Duyệt tỉnh bơ tắt Wechat đi.

Anh hoàn toàn không muốn phân tích ý nghĩa sâu xa của avatar này.

***

Đêm ấy, hai người tắm rửa xong, ai nấy tự chui vào chăn của mình. Điện thoại của họ đồng thời rung lên, hai nhóm bật ra khung tin nhắn mới.

“Thức An – Vườn Trái Cây Nông Dân”

[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Đệt, đệt, các cậu còn thức không vậy, ở Phương Hoa xảy ra chuyện rồi!!!]

[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Không ngờ có chuyện dân lão làng thất bại]

[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: @All Hai cậu nhất định đừng có chạy ra ngoài đấy biết chưa]

[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Ngày mai ở yên đó đừng đi đâu, tôi sẽ đến khách sạn đón hai cậu]

[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Chuyện này không đơn giản, có lẽ hai cậu phải tới trụ sở làm kiểm tra sức khỏe bổ sung]

“Hợp tác: Thức An – Studio Bub”

[LadyBub: @Dao Gọt Hoa Quả @Chung Thành Chính Quả Hai anh còn thức không? Làm phiền rồi. Bên tôi vừa nhận được một thông tin mới, người kia gửi nhật ký trò chuyện trong nhóm chat, tôi đã xác nhận tên Wechat và avatar, Cao Mộng Vũ có trong nhóm đó.]

[LadyBub: Là nhóm phòng khám thú cưng, bởi vì chủ đề “Chàng trai hoa hồng”, cô ấy đã cãi nhau với người viết bài trong nhóm, bị đá khỏi nhóm vào bốn tuần trước.]

[LadyBub: [Lịch sử trò chuyện]]

[LadyBub: [Lịch sử trò chuyện]]

[LadyBub: [Lịch sử trò chuyện]]

[LadyBub: Tôi hơi sợ. Người viết bài này sống tại Hải Cốc, tôi đã liên lạc rồi, hai anh mau nhìn xem!]

[LadyBub: @Dao Gọt Hoa Quả @Chung Thành Chính Quả có phải Cao Mộng Vũ điên rồi không?]

Tuy nhiên khi hai người xem hồ sơ, vẫn có mặt hai nhân viên cảnh sát trong phòng.“Hơi chán, chuyện thật đấy à?” Trạch Tinh lúc nào cũng nhanh miệng, “Bạn của chị thừa hơi suy nghĩ thật.”Hết chương 19

Lời tác giả:

Ngày mai lại là thứ hai rồi… tại sao lại thế chứ…!

“Quỷ vương nghìn năm nhàn nhã ngồi tìm ảnh cá mập trong khi đang họp tại Cục Cảnh sát”

Không ngờ qua mấy năm tôi lại ngồi viết tình tiết bất thường này.

Tiểu Ân, cậu mau nhìn mà xem.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.