Ân Nhận không hành động ngay.
Y im lặng đứng yên tại chỗ, chờ đợi đối phương ra tay trước. Nhưng thứ mang theo địch ý kia chỉ yếu ớt chờ đợi, có mấy ánh mắt nhìn chòng chọc y ở khoảng cách cực gần. Ân Nhận ngửi được hơi thở cảnh giác.
Nó đang thăm dò ư?
Y từ từ thu hẹp phạm vi sát ý, dưới cảm giác áp bách nặng nề, bầu không khí trong căn phòng như đóng thành băng.
Giờ phút này nếu như Chung Thành Duyệt có mặt ở hiện trường, đến cả anh cũng có thể nhận ra bất thường. Đôi mắt màu nâu đỏ của Ân Nhận giờ đây đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ tươi, tựa như đốm lửa bừng cháy trong đêm. Mái tóc dài lay động dù không có gió, đuôi tóc khẽ lơ lửng.
Năm giây.
Ba mươi giây.
Một phút.
Thứ phía sau Ân Nhận vẫn không ngừng toát ra địch ý, tuy vậy nó cũng không chịu ra tay. Cảm giác bị nhìn chòng chọc vẫn chưa biến mất, nhưng nguồn gốc nơi phát ra ánh mắt thì xa thêm một chút.
Nó đang tránh y.
– Có đầu óc đấy. – Ân Nhận mỉm cười.
Y giả vờ như không phát hiện ra điều gì, đứng yên tại chỗ thu hồi sát ý, vươn vai một cái.
Một nghìn năm trước y cũng đã từng thấy thứ mang tên “Khe hở”. Khi ấy y chỉ coi nó như đầm lầy bên dưới cỏ, khe nứt giữa tầng băng, tóm lại chỉ là cái bẫy cho những kẻ xui xẻo, đi vòng qua là xong, cớ gì phải đương đầu với vật chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-nhan-ac-sat/3312991/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.