Khi Diệp Gia Giai mơ hồ tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.“Đau quá......” Toàn thân cô tựa như bị đá đè ép, xương như muốn tựa rơi ra khỏi người cô, cánh tay đau nhức cũng không giơ lên nổi.
Cô dần dần bình tâm lại. Lại thấy cơ thể không nhúc nhích được, cô liền nhíu mày, khóe mi động đậy: “Doanh Doanh, cậu vẫn tính nào tật đấy. Mau về giường của cậu đi.” Là Hàn Doanh khi trước khó ngủ rồi lại chạy sang giường Diệp Giai Giai ôm cô ngủ. Hàn Doanh bảo chỉ cần có cô ngủ bên cạnh thì cô ấy ngủ rất ngon.
Người bên cạnh bị âm thanh làm ồn liền đẩy đầu cô vào hõm vai mình mà ôm chặt hơn.
Cố gượng con mắt mệt mỏi mở ra. Ánh mắt dần tỉnh táo.
- CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY???- Tâm trí cô nhảy dựng lên. Không phải Doanh Doanh. Chẳng lẽ Doanh Doanh bị biến thành đàn ông. Không thể nào. Cô lại nhắm mắt chặt lần nữa rồi mở ra. Vẫn khuôn mặt đó. Diệp Gia Giai nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt ngủ kia,lông mi dài,ngủ quan tinh xảo, tà mị. Nam nhân đẹp trai quá, lại nói nhìn quen mắt. ~Ân~ Giờ là lúc nào mà còn quen với không quen.Kinh hãi mà nhìn sang bên cạnh, “A –” Cô kinh ngạc la lên.Cảnh tượng tối hôm qua hiện lêntrong đầu cô, mơ xuân. Chẳng lẽ lại là sự thật.Khuôn mặt cô trắng bệch.
Hàn Doãn bị tiếng hét thất thanh như chọc tiết heo làm tỉnh giấc. Anh đưa tay day day huyệt thái dương rồi nhớ lại chuyện hôm qua, khẽ động lông mày, thanh âm khàn khàn vang lên:“ Cô ồn ào cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-manh-tong-giam-doc/81317/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.