Tiệc mừng thọ kết thúc, Ngô Sùng Đức cùng ba đệ tử ở tiểu sảnh cùng uống rượu, vừa định hỏi bọn họ tại trong khách nhân lần này có trúng ý nữ tử nào không, “Lão gia, vừa rồi trước cửa có một hắc y nhân đến đây, nói tiểu nhân đem tín này chuyển cho lão gia.” Hạ nhân phụ trách tiếp đãi khách nhân ở ngoài cửa đi đến bên cạnh Kình Thiên Trụ Ngô Sùng Đức, trình lên thư tín trong tay. “Là ai? Có lưu lại tên không?” Ngô Sùng Đức đang cùng đệ tử đàm tiếu trên mặt hiện lên một vẻ khẩn trương, cũng không đưa tay tiếp nhận thư tín, chỉ dò hỏi. “Không có. Hắn nói lão gia xem tín thì tự biết.” Hạ nhân lắc đầu, kỳ quái, lão gia sao lại không tiếp nhận thư tín. Trước mặt hạ nhân, đột nhiên có một cánh tay chìa ra đoạt đi thư tín trong tay hắn. “Tối nay canh ba lăng Đại Vũ. Huyết Hồn.” Đại đệ tử Dương Phi Phàm của Ngô Sùng Đức mở thư tín trong tay, nhẹ giọng đọc lên. Đọc đến đoạn là Huyết Hồn thì hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, “Sư phụ! Là… Huyết Hồn!” Ngô Sùng Đức hai mắt trợn to! “Sư phụ? Xảy ra chuyện gì? Tà ma Huyết Hồn kia sao lại tìm tới sư phụ?” Nhị đệ tử Tần Liệt kinh ngạc nói. Ba đệ tử cùng nhau nhìn về phía Kinh Thiên Trụ Ngô Sùng Đức. Lắc đầu, “Ta tự nhận tuyệt đối không có đắc tội tà ma kia, cũng không rõ hắn vì sao đang yên lành lại đưa ta một cái bái thiếp (thiếp gặp mặt) như thế…” “Hừ! Huyết Hồn kia thật sự quá hung hăng càn quấy! Biết rõ sư phụ mừng thọ thế nhưng lại hẹn gặp mặt ở lăng Đại Vũ! Sư phụ, theo đệ tử thấy Huyết Hồn lần này hẹn tuyệt không có hảo tâm, thay vì để sư phụ gặp nguy hiểm, bằng không để đệ tử thay mặt sư phụ đi một chuyến. Khẩn cầu sư phụ cho phép!” Dương Phi Phàm chắp tay khom người chờ lệnh. “Đúng a, sư phụ. Huyết Hồn không biết vì cái gì tìm người, cũng không có ở trên thiếp nói rõ ràng, giống như chuyện này hoàn toàn không cần để ý. Nếu hắn có chuyện quan trọng tìm người, liền để hắn đến phủ thì tốt hơn!” Nhị đệ tử Tần Liệt bản tính có điểm lỗ mãng cũng lớn tiếng nói ra ý kiến của mình. Thấy hai vị sư huynh đều đã phát biểu, tam đệ tử Phan Trường Sinh cũng đang chuẩn bị tỏ ý thì Ngô Sùng Đức như có điều suy nghĩ liền nói: “Không cần nói thêm nữa. Huyết Hồn công khai hạ bái thiếp, nếu ta không đi trái lại còn khiến giang hồ chê cười. Tối nay ai cũng không cần đi theo, một mình ta đến đó là được.” “Sư phụ, kia quá nguy hiểm…” “Sao vậy? Các ngươi cho rằng sư phụ của các ngươi Kình Thiên Trụ không phải là đối thủ của Huyết Hồn sao?” “Đương nhiên không phải! Sư phụ người công cao tự hải (kỹ thuật cao như biển),đệ tử muôn vàn khó khăn cũng chỉ là bóng lưng của người. Đệ tử tin tưởng Huyết Hồn kia mới chỉ xuất đạo hai năm tuyệt đối không phải là đối thủ của người!” Thật không dễ dàng bắt được cơ hội, Phan Trường Sinh vội vàng nịnh hót. “Hừ! Giang hồ đồn đãi từ trước đến nay nhưng thật ra hay phóng đại, vừa lúc ta cũng đã sớm muốn gặp qua Huyết Hồn được xưng là tà ma này, nếu lần này thuận lợi cũng coi như giải trừ một đại hại cho giang hồ. Nếu…” Ngô Sùng Đức đột nhiên cảm giác được chính mình tựa hồ đem lời nói quá vẹn toàn, nếu Huyết Hồn thật sự lợi hại như giang hồ đồn đãi… “Đệ tử chờ tin sư phụ nhất định sẽ vô sự trở về!” Nghe đệ tử vừa nói như thế, Ngô Sùng Đức lúc này mới hơi chút ổn định quyết tâm. Trước ngày Ngô Sùng Đức đến chỗ hẹn, tam đệ tử Phan Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy được kỳ quái. Sư phụ lão nhân gia sao nhận được bái thiếp của Huyết Hồn lại có loại biểu hiện như vậy? Người sao không để ba người chúng ta cùng đi? Người thật sự có nắm chắc mười phần, hay là có bí mật gì không muốn để chúng ta biết? Huyết Hồn tại sao lại tìm tới sư phụ vốn không nhận thức? Sư phụ chuyến này đi… Càng nghĩ, cảm giác hành vi của sư phụ thật kỳ lạ nên Phan Trường Sinh quyết định theo đuôi phía sau sư phụ đi thăm dò tường tận! Loan nguyệt (trăng rằm),toái *** (…ít sao?),vài vệt mây nhỏ. Hắc y, hắc mã, người đứng trên lăng Đại Hồi. Đánh giá Hắc y nhân cách đó không xa vài lần, kỳ quái, trong đêm đen thế này đối phương vẫn mang hắc sa mạo. Đây là Huyết Hồn trong truyền thuyết? Cái chết của Bạch Lão Chu rốt cuộc cùng hắn có quan hệ gì hay không? “Huyết Hồn?” Ngô Sùng Đức xuống ngựa hỏi. “Ngô Sùng Đức, vật kia đâu?” Không có bất kỳ báo trước, thân ảnh hắc y thon dài đột nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại. “Vật? Vật gì?!” Ngô Sùng Đức chấn động hướng phía sau lui từng bước. “Không muốn nói cho ta, ngươi đã quên. Bạch Lão Chu trước khi chết thực không cam lòng nói, hắn tuy rằng cũng tham gia, chính là cái gì cũng không lấy được. Nhưng ngươi bất đồng, ngươi luôn tham dự toàn bộ quá trình truy sát.” “Ngươi là ai?! Ngươi rốt cuộc là ai?!” “Huyết Hồn.” “Ta không biết Bạch Lão Chu nói với ngươi cái gì! Nhưng hắn nhất định nói bậy! Tham gia cái gì mà quá trình truy sát! Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì!” “Ngươi sao biết hắn đang nói bậy? Hắn thật ra có chứng cứ vô cùng xác thực.” Thanh âm không có chút tình cảm nào. “Chứng cứ gì? Ngươi không nên vô duyên vô cớ vu tội lão phu!” Kéo lên khóe miệng, lộ ra tia cười lạnh. Lão thất phu, bản thân ta muốn nhìn ngươi cuối cùng có thể mạnh miệng đến khi nào! “Những lời nói của một người trước khi chết so với người bình thường chân thật hơn nhiều, nhất là tâm hắn có lòng oán hận.” “hừm hừ!” Ngô Sùng Đức khinh thường hừ lạnh. Hai tay nắm chặt, Huyết Hồn hơi ngẩng đầu xuyên qua hắc sa nhìn về phía thiên không, ai cũng không biết hắn lúc này có biểu tình như thế nào. “Đêm đó, ánh trăng cùng tối nay cũng không sai biệt lắm đúng không? Nhiều người tham gia như vậy vây giết chẳng qua chỉ vì một tấm tàng bảo đồ bộ phong tróc ảnh (tin đồn thất thực không căn cứ)! Các ngươi chiếm được lại có thể thế nào? Nhưng lại vì thế mà đi…” Ngô Sùng Đức không hiểu sao cảm thấy lạnh cả ngươi. Ánh mắt như kiếm xuyên thấu qua hắc sa bắn tới trên người Ngô Sùng Đức, trong ánh mắt có một cỗ hận không nói nên lời! “Toàn bộ mọi người tham dự thay đổi binh khí mình thường dùng, hơn nữa còn che mặt. Nhưng là thân hữu quen thuộc còn có thể theo một vài động tác nhỏ cùng chiêu thức võ công để phân biệt ra được chân diện mục của người tham dự. Bạch Lão Chu nhận ra ngươi, khi hắn gặp nguy từng gọi tiểu danh (nhũ danh) ngươi, hướng ngươi cầu cứu. Chính là ngươi khi đó trong mắt trừ bỏ tàng bào đồ ra, đã sớm chứa không được những điều khác. Huống chi, rời khỏi, người tử vong càng nhiều, cuối cùng lưu lại phần sẽ càng nhiều. Ngươi hám lợi đen lòng không để ý sông chết của bằng hữu, khiến Bạch Lão Chu mất đi cánh tay phải. Vì thế, hắn đối với ngươi ôm hận đến nay, mười một năm chưa cùng ngươi có bất kỳ lui tới. Ta, không có vu tội cho ngươi chứ?” “Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra! Ngươi cùng sự tình mười một năm trước có quan hệ như thế nào? Còn với ma đầu kia…” Ngô Sùng Đức vẻ mặt sơ hãi im miệng! Thần tình khiếp sợ nhìn hướng Huyết Hồn quanh thân nổi lên sương trắng. Này… Chẳng lẽ là?! “Ta cuối cùng hỏi ngươi, năm đó chuyện tàng bảo đồ ngươi làm thế nào biết được? Là ai thông tri các ngươi? Ai là chủ mưu vây giết năm đó?!” Thanh âm mang theo lãnh liệt biến thành kịch liệt. “Ngươi… Rốt cuộc là ai?” Ngô Sùng Đức hướng sau lui từng bước. Toàn thân nổi lên sương mù, đây không phải là dấu hiệu của ma đầu kia vì vận công đến trình độ cao nhất sao?! Chẳng lẽ bọn họ chưa chết? Không! Không có khả năng! Ta chính mắt nhìn thấy bọn họ bị loạn đao phân thây! Chẳng lẽ là truyền nhân của bọn họ? Nhưng là hắn không phải nói đã đem tất cả hậu hoạn đều thu thập sạch sẽ rồi sao? Thế nào lại lưu lại một truyền nhân?! “Ngô Sùng Đức, không cần giấu diếm. Nếu ngươi không muốn chết thống khổ!” Ngừng lại một chút, “Ngươi có muốn hay không nếm thử thủ đoạn bức cung của ta? Nói, chủ mưu là ai? Là ai tụ họp các ngươi?” Huyết Hồn bắt đầu dần dần mất đi tính nhẫn nại. “Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì! Ngươi đừng hòng từ trong miệng ta lấy được bất cứ tin tức nào!” Cười giảo hoạt, bỗng nhiên, Ngô Sùng Đức ngẩng đầu nhìn hướng đại thụ bên cạnh Huyết Hồn, cao giọng quát một tiếng: “Ai?!” Huyết Hồn chau mày, ta tại sao không có cảm thấy có ai ở gần đây? Chẳng lẽ lão tặc này công lực so với ta cao hơn? Không khí sản sinh một tia dao động. Hừ! Hảo Ngô lão nhân ngươi! Dám dùng loại kỹ năng không hợp thời này! Hào quang chợt lóe, leng keng một tiếng, một phi tiêu bị cắt thành hai nửa rơi xuống đất. “Ngô lão nhân, ngươi chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng, như vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi!” Chưa đợi Huyết Hồn xuất đao, Kinh Thiên Kiếm Ngô Sùng Đức thừa lúc hắn phân tâm rút ra binh khí ngăn cản ám khí, vô thanh vô tức đánh tới. [ớ, trên là Kình Thiên Trụ, giờ là Kình Thiên Kiếm… ta xem lại thấy bản gốc nó như thế nên… thôi thì cứ như thế đi ==] Một kiếm một đao, trong chớp mắt đã là ba hiệp. Huyết Hồn cười lạnh một tiếng, đột nhiên, giữa đất trống ánh sáng chợt nháy. Chỉ thấy Ngô Sùng Đức kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo vài bước cuối cùng chống đỡ không nổi ngã xuống đất. “Công lực ngươi sao lại… sao lại cao… như thế? Khụ khụ! Năm đó với… ma đầu kia cũng không được như vậy…! Ngươi! Ngươi!” Ngô Sùng Đức che miệng vết thương ở bụng không ngừng ho khan, trong lòng biết phế bộ (phổi) có thể đã bị thương tổn nặng. Nhân ảnh hắc sắc đứng ở trước người hắn, tránh đi vấn đề hắn đưa ra, thản nhiên nói: “Ngươi có thể lựa chọn cứ như vậy chết đi, cũng có thể chọn sau khi phân cân thác mạch (tách gân sai mạch) xé ruột xe gan tróc xương rồi chết. Nói cho ta biết, chủ mưu là ai?” “Ngươi đừng hòng…” Còn chưa nói xong, xương vai bị nắm, nghiền ra. Lập tức, xuôi theo lưng, mấy đại huyệt bị điểm. “Ách… Ngô!” Vừa mới bắt đầu còn muốn kiềm chế, Ngô Sùng Đức rất nhanh đã bị phân cân thác mạch, các đốt ngón tay lại bị tháo gỡ thống khổ lan khắp toàn thân. Không đến trong chốc lát, liền đau đến lăn lộn trên đất. Huyết Hồn lẳng lặng đứng thẳng, yên lặng nhìn hắn thống khổ. Ngô Sùng Đức bắt đầu cạn khí, hiển nhiên hắn đang lăn qua lăn lại, vừa rồi lại trọng thương phế bộ, xem ra không thể sống được bao lâu. Vươn mũi chân, liên tục đá vào Ngô lão nhân hơn mấy cái. Lăn lộn đình chỉ, tiếng hít khí cùng tiếng rên rỉ không ngừng truyền đến. “Ngươi vẫn không chịu nói sao? Ta sẽ không để ngươi chết đơn giản như thế. Thẳng đến khi ngươi nói ra chủ mưu là ai, ta sẽ đem cái mạng già của ngươi kéo trên ba ngày!” Run lẩy bẩy, ngay tức thì bi ai công lực chính mình khổ luyện nửa giáp (30 năm) lại không chịu được năm chiêu của người ta, còn bị thanh âm của Huyết Hồn băng lãnh như cổ tỉnh bất ba (giếng nước cổ không dao động) bị dọa cho khiếp sợ. Ba ngày…! Qủa nhiên không hổ là truyền nhân của lão ma đầu kia, ngay cả thủ đoạn tra tấn người cũng không kém hơn! Lộ ra tia cười thảm, Ngô Sùng Đức ngẩng đầu, cố hết sức nhìn về tà ma trước mặt, đứt quãng nói: “Ngươi… sẽ không tra ra được cái gì… sự tình! Ha ha, ngươi giết ta, nhân sĩ chính nghĩa trong thiên hạ… tuyệt không bỏ qua cho ngươi! Vì bảo trụ mọi thứ hiện giờ, hắn nhất định… sẽ phái người giải quyết… ngươi! Ngươi sẽ chết… so với cái chết của ma đầu kia mười một năm trước còn muốn… thê thảm hơn! Ha ha… Hô…” “Hắn, là, ai?!” “Hô…” Mạc Nhiên chỉnh chỉnh y sam, chuẩn bị rời đi lăng Đại Vũ. Thay đổi vài loại hình trách (hình thức chất vấn) không có người chịu được, cuối cùng chỉ tại nơi miệng của lão tắc kia lấy được một chút tin. Chính là, như trước vẫn không biết được “Hắn” ở trong miệng hắn rốt cuộc là ai! Lão tặc trong miệng lặp đi lặp chỉ một chữ “Hắn”! Bất quá cuối cùng lại có chút manh mối. Một bên ở trong đầu tự hỏi kế hoạch báo thù sau này, một bên đi tới miếu Đại Vũ. Ngựa của hắn tạm thời thả ở đây. Có người! Ai? Mạc Nhiên bắt đầu cảnh giác. Vận khởi công lực hộ trụ toàn thân một chưởng đẩy cửa miếu ra. … Hơi thở an tường, ngẫu nhiên trở mình một cái. Cổ Tiểu Mộc đang ở trên bàn ngủ đến ngon lành! Cai này cũng trùng hợp ghê nha! Lúc nào Mạc Mạc có chuyện thì lại thấy Tiểu Mộc. haha…hai người hữu duyên ni!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]