Cổ Tiểu Mộc nằm trong lòng Mạc Mạc thật thoải mái, chính là… có điểm lạnh! Hắn không sao chứ?
Một tay dắt lấy cương ngựa, một tay vòng quanh trước ngực thụ thương của nam nhân, “Là chỗ này?”
“Ân? Ừ.” Nhanh chóng gật đầu một cái, thân thủ chặn lại đan chưởng (một tay) của Mạc Mạc.
“Ngươi yên tâm, lập tức sẽ không còn đau nữa.” Cúi đầu, thanh âm tựa hồ mang theo một chút đau lòng.
Đan chưởng chuyển qua ngực, một cỗ lương khí cũng không phải quá khó để chịu đựng, theo ngực truyền tới đan điền, lập tức lại trở về tới ngực, lặp lại tuần hoàn.
Mạc Mạc?! Ngươi thế nhưng ngay tại lúc này chữa thương cho ta? Công lực của ngươi…
Cổ Tiểu Mộc bắt đầu hối hận! Nhưng lại không biết mở miệng khuyên ngăn như thế nào, gấp đến độ đầu đều là mồ hôi!
“Rất đau sao?” Kiềm lại cương ngựa để dừng lại, Mạc Nhiên tả thủ (tay trái) ấn chặt ngực nam nhân, hữu thủ (tay phải) lấy ra khăn tay giúp y lau cái trán đầy mồ hôi. Hắn cho là Tiểu Mộc chỉ là người bình thường khó mà chịu được hắn dùng nội lực giúp y chữa thương, cũng có thể là chưởng công của lão hòa thượng Thiếu Lâm cùng Âm Tuyệt Công của hắn tương xích (bài xích lẫn nhau),cho nên y mới phải đau đến trên đầu xuất đầy mồ hôi.
Không dám nói y một chút cũng không đau, ngược lại còn rất dễ chịu. Tận lực biểu lộ một bộ mặt khổ sở, lắp bắp nói: “Còn, còn… hảo…”
“Một chút cũng không hảo!” Bách Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hue-thu-thien-nhai/2015914/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.