Hạ qua đông tới, trăng tròn chuyển khuyết, từ một tiểu nữ hài khóc lóc nỉ non trong lòng phụ mẫu, bước từng bước chân đầu tiên dưới sự bảo vệ của Lưu Anh, vấp ngã, rồi lại đứng lên, Khanh Thiên cuối cùng cũng có thể chậm chạp chạy đến chỗ Húc Phượng, nắm lấy góc áo hắn, lanh lợi mà kêu hắn một tiếng "Cữu cữu".
Đối với trẻ nhỏ, Húc Phượng dường như có một lực hấp dẫn vô hình. Tiểu cô nương vô cùng tự nhiên mà nhào vào lòng ngực Húc Phượng, ôm lấy cổ hắn, bím tóc nhẹ nhàng phất qua bên má hắn.
- Khanh Thiên lớn hơn nhiều. - Hắn nói.
- Hài tử này cũng sắp 300 tuổi rồi. - Lưu Anh đáp: - Từ nhỏ đã nghịch ngợm muốn mệnh, không để người khác bớt lo, không biết tới khi nào mới có thể hiểu chút chuyện.
Khanh Thiên giống như nghe hiểu, vẫy vẫy cánh tay ngắn ngắn giống như củ sen, ê ê a a tỏ vẻ kháng nghị.
- Ha, mắng con con còn biết không vui cơ à, rương đựng đồ của mẫu thân chẳng phải là con đánh rơi sao, vậy mà còn biết đổ tội cho phụ thân con, đầu óc thông minh đều dùng vào việc không cần thiết.
- Được rồi, đừng mắng nữa, tiểu hài tử còn nhỏ đương nhiên sẽ đùa nghịch, điều bình thường thôi.
- Phượng huynh này, ngươi cũng quá nuông chiều hài tử rồi, nếu ngươi có con, đứa nhỏ sớm hay muộn sẽ bị ngươi chiều hư.
- Ngươi không hiểu được.
Đứa nhỏ ấy không đơn giản chỉ là một hài tử, mà là một sinh mệnh nho nhỏ trưởng thành dưới tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huc-phuong-x-nhuan-ngoc-tu-ma-khong-duoc/1187208/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.