Mấy ngày gần đây, Nhuận Ngọc thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Y không biết nguyên nhân là do linh lực thiếu hụt hay là do làm việc quá vất vả. Tinh thần uể oải, làm việc gì đều không cảm thấy hứng thú, tất nhiên cũng không quấn lấy Húc Phượng.
Thậm chí, có những lúc đang phê tấu chương, y cũng có thể bất chợt ngủ quên, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở trên giường, trên người được đắp một chiếc chăn gấm.
Y cảm thấy kinh ngạc, trước nay y ngủ không sâu, không thể nào không phát hiện ra hành động của Húc Phượng.
- Tỉnh?
Húc Phượng thắp nến, ánh sáng dịu nhẹ toả ra khắp phòng. Hắn múc một bát cháo, đưa cho Nhuận Ngọc.
- Quảng Lộ đưa tới, nhưng lúc đó ngươi đang ngủ, nên ta không quấy rầy ngươi.
Cháo vẫn còn ấm, hương cháo ngọt bùi toả ra theo làn khói nhàn nhạt. Mặc dù bát cháo là ấm áp thơm ngọt, nhưng không hiểu vì sao, hương vị này lại đem đến cho Nhuận Ngọc cảm giác buồn nôn. Y trả lại bát cháo cho Húc Phượng, đưa ống tay áo lên che lại miệng, không ngừng ho khan, nhưng trong dạ dày trống rỗng nên cũng không nôn ra được thứ gì.
- Sao rồi, có cần gọi Kỳ Hoàng tiên quan đến đây xem một chút?
Nhuận Ngọc lắc đầu:
- Không cần, do ta mệt mỏi quá thôi.
- Nếu đã như vậy, những tấu chương râu ria kia đừng phê nữa, nên cẩn thận nghỉ ngơi mới đúng.
- Húc Phượng, ta ngủ như thế nào?
Vấn đề này có chút kì quái, Húc Phượng cũng không nghĩ nhiều, trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huc-phuong-x-nhuan-ngoc-tu-ma-khong-duoc/1187198/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.