Tuy nói là giam lỏng, nhưng thực tế, Nhuận Ngọc cũng không hạn chế tự do của Húc Phượng. Y cho phép Húc Phượng tự do đi lại, cũng cho phép hắn gặp gỡ người ngoài.
Húc Phượng gặp lại Cẩm Mịch.
Hoa giới bốn mùa quanh năm như mùa xuân, từng chùm hoa nở rộ, sắc tím rực rỡ, rủ xuống như cành liễu lay động theo gió, lá cây xanh non, nụ hoa phấn hồng,... tất cả đan xen thành một khung cảnh mĩ lệ, gió xuân mang theo hương thơm, đẹp đến không tưởng.
Húc Phượng nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, cũng là ở giữa khung cảnh mùa xuân ấm áp.
Thiếu nữ dung nhan không đổi, chỉ là thiếu đi vẻ thiên chân phóng khoáng ngày trước, thần sắc bi thương. Vừa nhìn thấy hắn, vành mắt liền đỏ như muốn rơi lệ.
- Phượng Hoàng… Xin lỗi ngươi, lúc ấy ta bị thù hận che mờ mắt, mới…
- Được rồi, ta đều đã biết, không trách ngươi.
Thanh âm vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là không còn pha trộn một chút cảm tình nào.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ cảm thấy trên má có chút lạnh lẽo, lúc này nàng mới phát hiện, lệ vương trên má từ bao giờ. Nàng cố mỉm cười, hai hàng lệ chảy dài.
- Phượng Hoàng… Tha thứ cho ta, không thể yêu ngươi. Ngày trước, ta không biết yêu hận, chỉ cảm thấy người đó tốt, có thể đem lại cho ta cảm giác vui vẻ, có thể cho ta linh lực, ta coi đó là thích, cho nên, ta thích ngươi. Và cũng giống như thích ngươi vậy, ta cũng có thể thích bất kì người nào khác… - Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huc-phuong-x-nhuan-ngoc-tu-ma-khong-duoc/1187197/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.