Phó Giác Lãng chấn động, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là bước ra từng bước chậm rãi đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống.
Phó Tây Giang tay cầm roi gõ gõ cánh tay hắn ra lệnh: “Duỗi thẳng”
Phó Giác Lãng cắn môi, kìm nén nước mắt, vươn tay ra.
“Đem nước mắt nhịn cho ta” Phó Tây Giang nhìn đứa con quỳ gối bên cạnh thản nhiên nói: “Ngươi nhớ cho kĩ, phụ thân hôm nay đánh ngươi, một là không cho ngươi lại lừa gạt phụ thân, hai là không cho ngươi lại dùng thứ chất độc xấu xa kia, ta sẽ dạy ngươi thế nào là một nam nhân dám đương đầu với trách nhiệm”.
Roi mây sắc bén cắt qua không khí, không dung tình đánh ngay vào cánh tay Phó Giác Lãng, từng vệt đỏ lần lượt hiện lên.
Phó Tây Giang mặc dù giảm bớt đạo lực nhưng dù sao cũng là cây roi thô cứng, trên cánh tay lại không có nhiều thịt, đánh là chạm vào xương cốt càng đau đớn gấp bội làm cho người khó mà chống đỡ nổi.
Sau năm sáu roi Phó Giác Lãng không thể chịu đựng nổi, cánh tay hơi hạ thấp một chút
“Vút” một roi đánh vào nơi bị thương nặng nhất, Phó Giác lãng đau đớn theo bản năng rút tay về nhưng lập tức nhớ đến quy củ của phụ thân trong lòng run sợ nhìn ngài.
Phó Tây Giang lấy đằng roi chỉ ngay cánh tay: “Giữ yên, tránh một lần thêm mười roi”.
-“Đúng vậy…” Phó Giác Lãng cắn môi muốn giảm bớt đau đớn trên cánh tay nhưng là roi dần chuyển từ nơi cánh tay non mịn chỗ xuống nơi vốn đã chi chít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-tinh/201203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.