Hai người lúc này trầm mặc, Thường Hoằng dùng quãng thời gian im lặng này để chôn vùi chuyện cái dấu ngón chântrên mặt kia mà Chu Tráng Tráng vừa hỏi.
“Tôi chỉ là, cái tên bị tôi đánh ngã kia, em cùng hắn rốt cuộc có chuyện gìxảy ra?” Thường Hoằng yêu cầu: “Em tốt nhất nên chủ động khai báo đi.”
Tự thú sẽ được khoan dung, chống đối sẽ bị trừng trị nghiêm khắc? Coi nàng là tội phạm sao? Chu Tráng Tráng buồn bực.
“Em nói lần này là lần cuối, người kia không có một chút quan hệ nào vớiem! Hắn không phải là bạn trai gì của em hết!” Chu Tráng Tráng giơ bangón tay, bắt đầu thề: “Nếu em dám nói dối, kiếp sau sẽ không được ănno!”
Đối với Chu Tráng Tráng mà nói,lời thề này có thể nói còn tàn nhẫn hơn sét đánh, ngủ mã phanh thây gìgì đó, cho nên nàng cho rằng hắn chắc hẳn sẽ tin tưởng.
Đáng tiếc –
Thường Hoằng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, bình tĩnh thốt ra: “Lúc trước em cũng nói tôi không phải bạn trai em.”
“Lúc đầu đúng là khôg phải mà!” Chu Tráng Tráng cảm giác ủy khuất sâu sắc.
“Không phải là bạn trai, em còn theo tôi đi hẹn hò?”
“Đó là anh ép em!”
“Không phải bạn trai, em mà còn dùng thẻ tín dụng của tôi.”
“Đó là anh kiên quyết đưa em xài!”
“Không phải bạn trai, em còn để cho tôi hôn em.”
“Đó là anh cưỡng ép!”
“Xem, em tới bây giờ còn đang nói dối.”
“. . . . . .”
Chu Tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063648/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.