Chu Tráng Tráng vừa nghe thấy liền giống như một tiếng sấm bổ vào đỉnh đầu, nhất thời sợ ngây người, không kịpnghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Thường Hoằng, chạy hướng ra ngoài.
Hải Nhĩ đã được Mĩ Địch và Tần Trung đỡ vào trong xe trước cửa khách sạn,Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng cũng leo lên, nhìn thấy Hải Nhĩ hôn mê sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, Thường Hoằng cau mày, hỏi: “Rốtcuộc chuyện gì xảy ra?”
“Không biết,ngay khi hai đứa rời đi không bao lâu, Hải Nhĩ bỗng nhiên ôm ngực, đauđến không nói nổi, hơi thở cũng suy yếu, theo chị thấy, khẳng định là do chén rượu ban nảy gây ra tai hoạ này, Dì nhỏ không phải dặn đi dặn lạivới chúng ta là không thể cho nó uống rượu sao, em xem có việc gìkhông?” Mĩ địch lo lắng lái xe, đã vượt ba cái đèn đỏ trên đường rồi.(Tội nghiệp HN, sao lại hành hạ bản thân khổ như vậy chứ)
Chu Tráng Tráng gắt gao nắm quần áo, các đốt ngón tay trắng bệch. Hải Nhĩ Hải Nhĩ, anh ngàn vạn lần đừng có việc gì ah.
Mới vừa thấy Chu Tráng Tráng nắm tay Thường Hoằng chạy tới, Phó Dương Dương trên mặt dĩ nhiên hiện lên một tia âm u, giờ phút này bình tĩnh, nói:“Tráng Tráng, đừng lo lắng, cát nhân đều có thiên tướng (người hiền đềucó trời phù hộ),em xem em đối với Hải Nhĩ khẩn trương như vậy, tay síết chặt cũng sắp đứt rồi, nhưng cũng đừng quá hoảng hốt.”
Chu Tráng Tráng đương nhiên hiểu được tâm tư Phó Dương Dương, lời này bấtquá là muốn nói cho Thường Hoằng nghe, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063647/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.