Edit: V.O
"Tôi không hiểu, vì sao anh..."
Không đợi Cố Hướng Tinh nói xong, đột nhiên môi Vệ Đình Quân lại đè lên cô, lần này, cũng dừng ở chỗ gáy cô, Cố Hướng Tinh vô thức muốn né tránh sự ấm nóng này, thân thể lại bị anh giữ chặt trong lòng, tay cô để ở trước ngực anh, làm thế nào cũng không thể lay động nửa phần.
Một giây sau, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy chỗ gáy đau xót.
Anh! Lại cắn cô!
Hơn nữa còn ở chỗ như thế.
"Đừng giả bộ thật vô tội ở trước mặt tôi."
Anh lạnh lùng nói, tiện tay đẩy cô ra, rồi sau đó tao nhã sửa sang lại tây trang trên người, đôi mắt đen lạnh lùng liếc chỗ vết thương đỏ bừng dưới gáy cô:
"Đây là dạy dỗ, nhớ kỹ, sau này đồ tôi đưa cho cô, đừng để tôi thấy nó xuất hiện ở trên người người khác."
Cố Hướng Tinh còn chưa phản ứng kịp, Vệ Đình Quân đã xoay người kéo cửa ra, bỏ đi không chút dây dưa.
Cố Hướng Tinh ôm chỗ bị cắn đau, trong lòng thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Hai lần gặp nhau ngắn ngủi, cô cảm thấy bản thân đã sắp bị anh ép điên rồi.
Vệ Đình Quân...vì sao lại cứ nói mình phản bội anh?
Thân thể không có sức lực ngã ngồi ở trên cái ghế gần đó, Cố Hướng Tinh ôm đầu mình, nhưng cho dù cô có suy nghĩ nát óc như thế nào, cô cũng không hiểu, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì, khiến anh hận cô như vậy?
Khi về đến nhà, vừa khéo Cố Nhược Tuyết cũng vừa về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-em-muoi-nam-tinh-tham/41313/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.