Edit: V.O
"Ưm..."
Cảm giác tàn sát bữa bãi trên môi khiến Cố Hướng Tinh vô thức muốn tránh đi, Vệ Đình Quân đã sớm đoán trước được, bàn tay nắm lấy cằm cô, báo đạo cạy mở khớp hàm cô, rồi sau đó xâm nhập vào từng tấc một, càn quét bên trong, nhấm nháp ngọt lành.
Động tác của người đàn ông cường thế mà không thể phản kháng giống như đêm đó, Cố Hướng Tinh cảm thấy hơi thở của mình không ngừng bị cướp đoạt, hít thở không thông gần như muốn ngất.
Cho đến khi, bàn tay to của người đàn ông phủ lên trước ngực mềm mại của cô, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy giật mình, sự sợ hãi đêm đó nháy mắt nổi lên trong lòng cô, nhất thời ra sức từ chối.
"Anh thả tôi ra!" Cô né tránh cái miệng tìm kiếm của người đàn ông, giọng nói bất giác nghẹn ngào: "Vệ Đình Quân! Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Vì sao tôi phải đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết sao?" Tay Vệ Đình Quân từ trước bộ ngực cô hướng lên trên, nhẹ nhàng phủ lên gáy cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt gáy cô, đáy mắt lại thanh hàn: "Chuyện mười năm trước, hẳn là cô còn nhớ."
"Tôi nhớ anh từng liều mạng cứu tôi ra từ chỗ bọn bắt cóc tống tiền!" Hốc mắt Cố Hướng Tinh có chút nóng, nghẹn ngào nói: "Tôi cũng nhớ anh nói, sau này đừng lén đi theo phía sau anh nữa."
Anh nói, muốn đi, thì đi ở bên cạnh anh.
Sau nhiều ngày cô lén lút đi theo phía sau anh, có thể nhận được những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-em-muoi-nam-tinh-tham/41312/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.