Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt xuống Cổ Trấn, uốn lượn trong con ngõ nhỏ, rọi vào cây cầu đá và những nóc nhà xưa cũ, tất cả đều được nhuộm bởi sắcmơ hồ của buổi hoàng hôn. Nhìn những ngôi nhà in đậm dấu ấn tháng năm,đáy lòng chợt có chút cảm giác tang thương nhưng cũng thật tĩnh lặng.Giữa chỗ này có một con sông, bốn bề được vây bởi một màu xanh tươi,không gian có chút hỗn độn nhưng không hề làm mất đi ý vị của một miềnsông nước thôn quê. Mảnh đất này có chút gì đó giống một “thế ngoại đàoviên”*, đầy nét cổ xưa mà không khí cũng vô cùng trong lành khiến ai đãđến là bịn rịn không muốn về.
*Thế ngoại đào viên: Trung Quốc có câu này để chỉ vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.
Tiếng nước chảy róc rách dần bị một tiếng hát át đi. Si Nhan đưa bàn chân đixăng-đan giẫm lên mặt đường đá xanh. Lắng tai nghe âm thanh rất nhỏ dưới chân, cô bỗng cảm thấy thật yên bình.
Si Nhan rất thích Cổ Trấn, lại càng thích những con đường trong nó, thậmchí, vì con đường đó mà cô thích mùa mưa. Đứng trước cửa sổ, nhìn cơnmưa rơi xuống như bức rèm ngọc đang buông lơi, cả con đường được thanhtẩy không một hạt bụi, thật sạch sẽ, thật thoải mái.
Đã từng khao khát một đời thanh thản dễ chịu, từng theo đuổi cuộc sống ấmáp, song, suốt một đời người, ai có thể bình an đến già? Cũng giống nhưSi Nhan, vì trốn tránh, cô chọn cách cuộn tròn mình lại trong chốn utĩnh này những ba năm ròng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920658/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.