Bóng đêm phủ xuống, ánh trăng sáng dần dần giăng lên, dùng một phong tháicao cao tại thượng bao quát cả Cổ Trấn náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn lênnhìn bầu trời bao la, tâm tình thư thái hơn rất nhiều, chỉ không biếttận cùng của bầu trời là cái gì.
Không có nhà cao tầng che khuất, màn đêm hạ xuống Cổ Trấn càng khiến người ta say lòng, tựa như khoảng thời gian một người thất thần, rồi vẻ yên tĩnh bị phá tan, bầu không khí vui vẻ nhanh chóng ùa tới. Cũng giống như tất cả mọi người, cho dù một làn gió có đưa theo cát bụi đến thì vẫn cườiđùa, nhảy múa, hát ca. Trong phút chốc, Cổ Trấn đã náo động hẳn lên.
Si Nhan ngồi trước cửa sổ, hình như đang nghĩ tới một cái gì đó, cô đưahai tay chống cằm. Bóng lưng gầy khiến người khác nhìn mà có cảm giác cô đơn, u sầu. Đúng vậy, là u sầu, một người mang vẻ không nơi nương tựa,lại là một bóng lưng đượm đầy vẻ ưu thương.
Cô, Si Nhan, lúc sức lực dư thừa thì bận rộn luôn chân tay, đến khi lườibiếng thì lại nhàn rỗi vô cùng, trước mặt người khác có thể cười tươinhư sắc xuân, xoay lưng lại thì vẻ mặt lạc quan kiên cường sẽ biến mấttrong nháy mắt. Có đôi khi, cô không thể nhớ nổi dáng vẻ thực sự củamình. Từ khi nào, cô lại mơ hồ với chính bản thân mình?
Tựa đầu lên quầy bar, đáy mắt cô xẹt qua một tia bi thương, mẩu chuyện cũnhư một ca khúc buồn, âm thầm kể ra sự thật tàn nhẫn mà cũng không thểtránh được.
Lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920656/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.