“Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay.” Ôn HànhViễn thản nhiên cười, ngữ khí kiên quyết, lúc tay anh hạ xuống thì chénrượu cũng trống không.
Hàn Nặc vẫn đứng yên, không nói câu nào. Gương mặt anh ta không thể hiện vẻ gì, chỉ duy ánh mắt là vẫn tập trung trên người cô, như thể không muốnbỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của cô. Cõ lẽ ở đây phát sinh chuyện gì đinữa cũng chẳng liên quan đến anh ta, ngay cả Tạ Viễn Đằng đứng cạnh anhta cũng như không, anh ta chỉ im lặng nhìn Si Nhan.
Dù không quay đầu lại nhưng Si Nhan biết ánh mắt Ôn Hành Viễn đang dừngtrên Hàn Nặc. Cô để ý thấy khóe môi Hàn Nặc khẽ nhếch lên một độ congnhư có như không. Nhưng nó cũng chỉ là trong nháy mắt, quá nhẹ, quánhanh, khiến cô tưởng mình bị ảo giác.
Ba năm không gặp, Si Nhan phát hiện ra Hàn Nặc đã thay đổi, khuôn mặt vẫnkhôi ngô nhưng mờ mờ dấu vết ưu thương, trên vầng trán hiện vẻ lạnh lùng xa lạ. So với vẻ điềm tĩnh trước kia, bây giờ anh ta có vẻ trầm lặnghơn. Ánh mắt sâu hút không giấu nổi vẻ uể oải, dường như còn có sự mấtmát và...tuyệt vọng.
Hàn Nặc hít sâu, nhìn cô đang mím môi và xoay người cùng lúc với Ôn HànhViễn, rồi chậm rãi đi qua anh ta. Ngay lúc cô đi qua, anh ta cố gắngkhống chế mình, nhưng rồi lại tóm lấy cổ tay cô.
Si Nhan không ngờ anh ta sẽ có hành động như vậy, đứng khựng lại, chiếckhay bên tay phải suýt rơi xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920638/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.