Lúc Ôn Hành Viễn đến đón Si Nhan, cô còn đang ngồi trong phòng khách xemtivi. Si Hạ cũng ở đó, có điều, sắc mặt của hai anh em không được tốtcho lắm. Từ lúc dậy cho đến khi ăn xong bữa sáng, không ai mở miệng nóichuyện.
“Bố, con đi đây.” Si Nhan mặc áo khoác, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài, không hề chào Si Hạ.
“Đi đi, hỏi thăm cô chú Ôn hộ bố nhé.” Si Hạo nhìn con gái, tươi cười hiềnhòa, “Không cần về gấp đâu, ở lại với Hành Viễn hai ngày cũng được.”
Si Hạ nhìn cô gật đầu, trong khoảnh khắc cô quay người đi, cảm giác khóchịu tối qua lại ập đến. Anh hoàn toàn bị ánh mắt lạnh nhạt của cô đánhbại, rốt cuộc cũng trầm giọng nói: “Anh tiễn em đi.”
Nhanh chóng đứng dậy như thể sợ cô từ chối, Si Hạ không nói lời nào mà đưa cô ra khỏi cửa.
Trong thang máy, Si Nhan đứng phía trước anh, im lặng không nói gì, sắc mặt chẳng thay đổi.
“Giận anh à?” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn dịu dàng, Si Hạ chủ động lên tiếng.
Si Nhan bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng đúng là có chút ghen tỵ, trướcmắt mờ mịt. Đúng là cô có tức giận, cô biết cô không nên như vậy. Đó làngười anh trai cô yêu quý, từ nhỏ đã là người hiểu cô rõ nhất. Đáng racô phải chúc phúc cho anh, cô hy vọng anh được hạnh phúc, nhưng, tại sao lại cứ phải là cô ấy? Mà tại sao lại phải giấu cô?
“Anh thích cô ấy.” Si Hạ thở dài, trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920538/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.