Yêu vốn là điều tuyệt vời, thế giới này cũng nhờ tình yêu mà đẹp hơn. Ítra, trong mắt Ôn Hành Viễn là như thế. Chưa bao giờ dám nghĩ Si Nhan sẽchủ động đưa ra đề xuất kết hôn, dù đã thắm thiết lắm rồi, anh vẫn lolắng, anh không biết bóng dáng kia trong lòng cô đã phai nhạt chưa. Anhkhông dám hỏi, thậm chí không dám dò xét.
Một nụ cười mỉm, một ánh mắt quyến luyến, đã đủ để anh hạnh phúc rồi. Khicô làm mọi thứ vì anh, khi anh có được cô, anh mới biết mình yêu cô biết bao nhiêu.
Trong mười năm, anh toàn tâm toàn ý cho tình yêu này, nhưng lại không phảinam chính trong đời cô. Lúc ấy, anh từng nản chí, từng ủ rũ, cảm giácmất mát đó không phải ai cũng hiểu được. Lúc ấy, anh ăn không thấy vị,đêm không ngủ, những chi tiết nhớ được cũng đều là cô, chỉ có cô.
“Em nghĩ, em có thể.” Một câu trả lời nhẹ nhàng đã đẩy anh lên đỉnh của hạnh phúc, dường nhưanh vui đến mức muốn bật khóc. Si Nhan không hề biết, anh đã chờ lời này trong vô vọng.
“Hành Viễn, đừng rời xa em...” Một đêm trước khi rời khỏi thành phố A, trong cơn hoan ái, câu nói kiakhiến anh trầm luân. Anh không ngừng muốn cô, dùng thân thể để nói chocô biết anh yêu cô, rất rất yêu, anh sẽ không rời xa cô, vĩnh viễnkhông. Đêm đó, họ triền miên không biết mệt mỏi, nhiệt tình hưởng thụthân thể thanh tân của nhau.
“Hành Viễn, mình kết hôn đi!” Ngay lúc này, cô đã lấy lời hứa hẹn để giaotrái tim cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920536/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.