Ba giờ sáng, trong phòng im ắng, đầu Si Nhan hơi váng vất, cổ họng khôkhốc, cô ậm ừ gọi hai tiếng “Hành Viễn.”, một lúc sau vẫn không thấy aitrả lời. Cô đưa tay sờ bên cạnh, hoàn toàn trống không.
Bật đèn lên, tiện tay khoác thêm áo, cô đứng dậy rồi ra khỏi phòng.
Chất lượng giấc ngủ của cô giảm trông thấy, nhất là lúc không có Ôn HànhViễn bên cạnh. Có đêm cô chỉ ngủ được hai tiếng, trở mình liên tục màvẫn không ngủ được, đến khi vừa thiếp đi đã lại nằm mơ. Trong mơ vẫn tối đen như mực, im lặng như tờ, khung cảnh đó thật khiến người ta sợ hãi.
Bước đi nhẹ bẫng, như thể đang giẫm trên bông. Chẳng lẽ lại bị cảm? Xem ra,ngày mai phải đến bệnh viện khám thật rồi. Cô cau mày đi đến phòngkhách, bỗng thấy cửa thư phòng đang mở, ánh đèn vàng rọi từ trong ra,tràn khắp không gian rộng lớn mà tĩnh mịch.
“Tiểu Nhan?” Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc Si Nhan vừa đẩycửa ra, Ôn Hành Viễn đã ngẩng đầu, thần sắc khó giấu được vẻ kinh ngạc,“Sao lại dậy?”
“Sao anh còn chưa ngủ, mấy giờ rồi?” Si Nhan dụi mắt, trước khi anh kịp đứng dậy đã đến bên cạnh anh.
Ôm cô đặt lên đùi, anh cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người cô,“Ngày mai gửi đống tài liệu này đi rồi, đêm nay phải xem cho hết.”
“Trả lương cao như thế mà người khác không làm sao? Chuyện gì anh cũng phảitự làm, mệt chết đi chứ.” Đưa tay ôm thắt lưng anh, vùi mặt vào cổ anh,cô thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920532/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.