Sau khi bữa tối kết thúc,Hạ Sơ lặng lẽ đi theo Cảnh Thần về phòng 706. Cô đẩy cuốn sổ tiết kiệm ba trămnghìn tệ và tấm séc tiền mặt hai trăm nghìn tệ mới vay An Hinh ra trước mặtCảnh Thần, giọng bình thản: “Bây giờ sự thật đã được phơi bày, chúng ta cũngkhông cần thiết phải vòng vo tam quốc mãi nữa, anh cứ coi những điều em nóitrong bữa ăn là để cho sướng miệng thôi. Bây giờ chúng ta chúng ta nói chuyệnthẳng thừng với nhau nhé. An Hinh nói, có thể sau đó nhờ có sự nỗ lực của anhmà Phúc Trạch mới không áp dụng hành động thu phục Ân Y. Cô ấy nói những chuyệntrên thương trường, không phải là giơ dao chĩa súng ra để đánh nhau, mọi ngườicứ đề cao cảnh giác là được rồi. Thế nên hãy dừng chân ở đây thôi. Còn chuyệngiữa chúng ta cũng giống như những gì mà chậu hoa ngải tiên đó thể hiện, khôngai phải nghĩ cho ai cả. Chuyện của đứa con anh cũng đừng lo, em sẽ nghĩ cách.Anh hãy trả lại hợp đồng cho em, ngày mai chúng ta sẽ đi ly hôn để giải thoátcho nhau.”
Lúc nói ra những điều này, giọng Hạ Sơ rất bình thản, dường như còn có chút gìđó nuối tiếc.
Ánh mắt Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ chăm chú, xem ra cô đã hạ quyết tâm rất lớn, nétmặt không hề tỏ ra do dự. Im lặng một lát, đột nhiên Cảnh Thần mỉm cười: “Emnói hợp đồng nào?”
“Anh?” Hạ Sơ sửng sốt, cô nhìn Cảnh Thần đang nở nụ cười rất ranh mãnh, lòngcũng nghi nghi: “Anh đừng giả vờ nữa, mau lên.”
“Anh không biết em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858044/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.