Cô cầm điện thoại lên, cốgắng kìm chế sự bối rối trong lòng, nhủ thầm với mình rằng chỉ là gọi điệnthoại cảm ơn anh đã tặng mình chậu cây. Hoặc là cảm ơn anh đã giúp đỡ để vunvào cho Đào Đào và Ngô Mạt, hoặc cũng có thể là cảm ơn anh đã cung cấp thôngtin cho Ân Y. Nghĩ vậy, Hạ Sơ cảm thấy những lý do này đều rất thích hợp, nêncô lấy hết can đảm để gọi điện hỏi thăm người mà cô nhớ đến nao lòng.
“Chào anh!”
“Hạ Sơ, chào em!” Đầu bên kia điện thoại, Cảnh Thần rụt rè hỏi: “Hôm nay em vẫnlàm thêm giờ à?”
“Ờ! Không, em không.” Hạ Sơ lắp bắp, bàn tay cầm điện thoại tự nhiên lại hơirun run.
“Thế anh đến đón em nhé?” Giọng Cảnh Thần đã lộ rõ vẻ phấn chấn.
“Vâng.”
Hạ Sơ cúp máy, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra rằng, trong gương hiện lên khuônmặt rạng ngời hạnh phúc của cô.
Năm rưỡi chiều, Hạ Sơ thay quần áo, tan sở đúng giờ, xuống tầng đi qua hànhlang rồi ra bãi đỗ xe, nhưng nhìn ra lại không thấy chiếc xe việt dã màu trắngđó. Hạ Sơ liền dừng chân lại, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy có cái gì đó rấtthất vọng. Đúng lúc này, sau lưng có tiếng huýt sáo rất vui vẻ. Hạ Sơ ngâyngười ra một lát rồi mới rụt rè ngoảnh đầu lại, chỉ sự niềm hy vọng đó lại tiêutan.
Sau lưng, Cảnh Thần đang dắt một chiếc xe đạp leo núi, đứng ngoài hành lang,anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây cổ chữ V và chiếc quần bò màu xanhnhạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858038/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.