Ngôi sao màu vàng và ngôi sao màu xanh, dùng phương thức mạnh nhất đụng vào nhau, tỏa ra hào quang chói mắt chiếu sáng cả bầu trời.
Ngay cả đại quân mấy chục vạn người đang chém giết đỏ mắt không tự chủ mà đưa mắt nhìn qua một màn này, tạm thời quên chém giết.
Phan Ngọc cũng nhìn qua một màn này, rồi sau đó kiên quyết quay đầu lại, chém giết bốn gã tinh binh người Hồ, đạp lên bậc thang cao nhất.
Ở sau lưng nàng phủ kín thi thể tinh binh người Hồ, máu tươi chảy theo đài cao xuống dưới, giống như cầu thang do thi cốt tạo thành.
Phần đông tinh binh người Hồ run run đổi binh khí qua lại, từ trong chém giết thảm thiết khôi phục thanh tĩnh, lộ ra thần sắc kinh hãi, bản năng muốn rời xa tử thần trước mặt này.
Phan Ngọc đi vào trung tâm đài cao, chỗ đó vẽ một trận đồ phi thường huyền diệu, lờ mờ có thể phân biệt được đó là đồ hình tứ tượng, lốm đa lốm đốm có đường vân như bàn cờ.
Phan Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng, biến mât trên đài cao.
Chiến trường đầy cát vàng đã biến mất, trước mắt của nàng là một nơi sơn thanh thủy tú như bức họa, nàng lập tức nhìn thấy bàn cờ dưới tán cây, ván cờ có một người ngồi, một nho sinh trung niên.
Lữ Động Tân ngẩng đầu, trên mặt cũng không có thần sắc ngoài ý muốn nào cả, ngược lại có chút thất vọng, nói:
- Ngươi tới nơi nay có gì chứ, hắn đem hy vọng ký thác vào ngươi sao?
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608630/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.