Tâm của phàm nhân không cách nào khống chế được sát khí này mà sẽ bị mê hoặc tâm trí, vì vậy liền kinh hồn táng đảm gọi là ma kiếm. Nhưng giết người chưa bao giờ là kiếm, mà chính là người dùng kiếm, thị phi thiện ác đều ở trong lòng.
Hứa Tiên mỉm cười, trên mảnh thổ địa này đáng giá chém giết không phải nhiều vô số kể hay sao?
Thả người hóa thành một đạo điện quang tan biến phía chân trời.
Ra khỏi Thanh Khâu quốc, Hứa Tiên bay đến bầu trời cực cao, dưới vô tận trời sao quan sát màn đêm.
Tay phải của hắn cầm Thiên Hành kiếm, tay trái mang theo Lưu Ly Cung Đăng, lửa trong đèn ủ rủ, đột nhiên biến thành màu vàng, càng sáng gấp trăm ngàn lần, tràn ngập cả cây đèn, chiếu sáng bầu trời đêm.
Từ mặt đất nhìn lại thì giống như Kim tinh chiếu sang cả màn đêm.
Vô số yêu ma quỷ quái ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua ngôi sao này, rồi sau đó không tự chủ được mà bay qua, dưới ánh trăng sáng và bầu trời quang đãng, hình thành thành đám mây màu đen hướng về Hứa Tiên.
Hứa Tiên cầm kiếm nói:
- Ta không phải Hậu Nghệ, không có yêu thần cho ngươi, cho nên trước dùng ‘ tám trăm vạn chúng thần ’ đảm đương món khai vị a.
Thiên Hành kiếm như hiểu được ý của hắn, reo lên không ngớt, mũi nhọn sáng rõ.
Phương đông lờ mờ, Lưu Ly Cung Đăng thiêu đốt suốt cả đêm không lộ ra chút yếu ớt nào, ngược lại kim quang đại phóng, thiêu đốt càng mạnh mẻ hơn, giống như đang tranh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608600/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.