Chương 5:
Thế là tôi dứt khoát không kết bạn nữa, đem hết toàn bộ thời gian và sức lực đặt vào việc học.
Đột nhiên, Bạch Kính Văn đưa tay nâng cằm tôi lên.
Tôi buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tin anh đi. Nếu muốn con đường tương lai đi dễ hơn, hãy có thêm vài người bạn cùng chí hướng.”
Đôi mắt anh sáng lên, giống như ngọn đèn trong đêm tối.
Khiến tôi… không thể né tránh.
Tôi kể cho anh nghe tình cảnh của mình.
Nói rất đơn giản thôi học hành vất vả, kinh tế túng quẫn.
Bạch Kính Văn bảo bạn mình thêm tôi vào một nhóm làm thêm và học bổng của trường.
Trong nhóm thường đăng các thông tin tuyển người làm việc: làm theo ngày, làm cuối tuần, hoặc theo kỳ nghỉ hè.
Mỗi người có thể chọn việc phù hợp thời gian của mình.
Mắt tôi lập tức đỏ lên:
“Cảm ơn anh.”
Bạch Kính Văn nhẹ nhàng vỗ vai tôi:
“Nếu em không ngại… cứ xem anh như anh trai đi.”
Trong một lần tự học ở thư viện, tôi nhặt được một chiếc điện thoại.
Chủ nhân gọi tới, hẹn chỗ nhận lại.
Nhờ vậy, tôi có được người bạn đại học đầu tiên tên Lê Mộng Lộ.
Cô ấy học cùng khoa với tôi, lớn hơn tôi một khóa.
Cô bảo mẹ cô mê thần tượng Marilyn Monroe nên mới đặt cho cô cái tên như vậy.
Tôi lên mạng tìm thử mới biết đó là một minh tinh Hollywood nổi tiếng giữa thế kỷ 20.
Việc quen biết cô ấy đem đến cho tôi chiếc laptop đầu tiên trong đời.
Nhìn những trang ghi chép chi chít chữ viết tay của tôi, rồi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-thang-nam/4882397/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.