Chương 4:
“Một tháng ít nhất cũng phải đưa tao một ngàn rưỡi.”
Đến lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu ra, bà ta không hề định đi làm.
Bà ta chỉ muốn tiếp tục lấy tiền của tôi như ở quê.
“Không có.”
Đó là sự thật.
Tôi không chỉ đang nợ học phí, mà còn phải tự nghĩ cách kiếm tiền sinh hoạt.
Món ăn căng tin tuy rẻ, nhưng cũng phải trả tiền.
Tôi còn cần mua máy tính.
Từng khoản chi tiêu khiến đầu tôi đau như muốn nổ.
Bà ta đã lấy sạch tiền thưởng của tôi, vậy mà còn có mặt mũi đòi tôi đưa thêm? Tôi gạt tay bà ta ra, mặt lạnh tiếp tục bước đi.
Một lần mềm lòng, chỉ đổi lại một đời bị quấy rầy.
…
Buổi tối, khi tôi trở lại ký túc xá, đúng lúc gặp quản lý ký túc xá đang kiểm tra phòng.
Cô chủ động bước đến nói chuyện vài câu:
“Đừng yêu sớm. Hãy để tâm vào việc học. Con đã cố suốt mười hai năm rồi, ráng thêm bốn năm nữa, sau này sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Không cần đoán tôi cũng biết, chắc chắn mẹ Trình đã chạy đến chỗ quản lý ký túc xá để kể khổ.
Điều làm tôi bất ngờ là… người ở đây không giống người ở làng.
Nếu chuyện này xảy ra ở quê, họ nhất định sẽ nói:
“Đừng bỏ quên ơn nghĩa, phụ nữ phải hầu hạ chồng và mẹ chồng mới là quan trọng nhất.”
Tôi thật sự biết ơn quản lý ký túc xá.
Cô ấy có chút giống mẹ tôi, luôn dặn tôi phải đặt việc học lên hàng đầu.
Cô ấy biết chuyện mẹ Trình lấy mất học phí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-thang-nam/4882396/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.