Chương trước
Chương sau
Ngàn lần Hứa Nhan cũng không nghĩ đến người đàn ông kiêu ngạo này lại dẫn cô đi công viên giải trí! Nhìn anh ta đứng xếp hàng liền dễ dàng thu hút một đám sắc nữ, cô yên lặng xoa trán. Cho dù bọn họ đang mặc đồ đôi đi chăng nữa thì bọn nữ sinh kia vẫn chẳng thèm để ý, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Phỉ Ngạo, thậm chí nhân lúc xếp hàng đông đúc mà chen lên chạm vào người anh.
Phỉ Ngạo lần đầu tiên phải chịu cảnh xếp hàng như thế này, lại còn bị chen tới chen lui, không khỏi phát hỏa, ánh mắt lạnh lùng liếc về người vừa chạm vào lưng anh.
Thế nhưng cái dáng vẻ soái ca khí chất thanh lãnh đó càng thu hút người khác, bộ anh ta không biết sao? Đúng như Hứa Nhan nghĩ, bị anh liếc mắt, đám sắc nữ phía sau càng hét ầm lên sung sướng, chẳng qua không dám đụng vào người anh nữa mà lui về mấy bước.
Thật vất vả mua được hai vé vào cổng, Phỉ Ngạo đi nhanh về phía cô, khuôn mặt đã có chút không kiên nhẫn. Hứa Nhan không nhịn được hỏi:
"Anh khó chịu à?"
"Một chút."
Sợ làm tâm trạng cô không tốt, Phỉ Ngạo nghiêng đầu đi che giấu vẻ bực bội, đưa tay về phía cô. Hứa Nhan thật hiểu ý đan năm ngón tay của mình vào tay anh, cảm giác ấm áp này dễ dàng làm cho cô chìm đắm, trái tim đập vội một chút. Cô lắc đầu, đem tình cảm vừa xao động kia đè ép xuống, thấp giọng hỏi:
"Phỉ Ngạo, rốt cuộc chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"
Hứa Nhan chậm rãi đi bên cạnh anh, nhận lấy vô vàn ánh nhìn soi mói khiến cô không vui nhăn mày lại. Thấy thái độ của cô, anh đưa tay kia xoa xoa lên mái tóc dài mượt, khẽ nói:
"Không phải nói rồi sao? Chúng ta đi hẹn hò. Cho nên bỏ khuôn mặt nhăn nhó đó ngay cho tôi."
Trợn mắt hung hăng liếc anh một cái, Hứa Nhan hít sâu rồi lập tức thay đổi sắc mặt, cười cực kì giả tạo. Nhưng mà càng như vậy càng khiến cái người đang tìm cách giúp cô vui không hài lòng cho lắm. Anh đưa tay lên, chần chờ một lúc rồi chạm vào gò má của người bên cạnh.
Hứa Nhan như bị điện giật rụt đầu ra sau tránh né, lại bị hai ngón tay của anh giữ chặt gò má, kéo kéo rồi xoa xoa mấy cái liền.
"Này, bỏ ra! Ai cho anh làm vậy?"
Cô nhanh chóng đập vào bàn tay đang tác quái kia, nhưng không thật sự dám đánh anh, cho nên động tác chỉ như mèo con mới biết cào. Cảm giác ngưa ngứa nơi bàn tay cùng vẻ mặt ửng hồng của cô chọc cho Phỉ Ngạo vui vẻ, anh lắc lắc gò má mềm mại của Hứa Nhan, càn rỡ nói:
"Tôi là chồng của cô, động chạm một chút thì sao?"
"Anh..."
Hứa Nhan nghẹn lời, thấy người xung quanh nhìn bọn họ thì xấu hổ lên. Cũng đã không còn nhỏ nữa, đi công viên giải trí rồi làm ra hành động ấu trĩ này, da mặt anh ta sao lại dày như vậy?
Đám con gái xung quanh nhìn thấy đều ôm tâm tình ngưỡng mộ hai người. Một cặp cực kì đẹp đôi đó, xem anh chàng kia đi, vừa nhìn đã biết là cao phú soái, còn cô gái thì chắc là con nhà gia giáo, vừa xinh đẹp vừa nhã nhặn, chân cũng thon dài chẳng chê vào đâu được!
"Tui cũng muốn có bạn trai như vậy!"
"Dễ thương quá ~~~"
"Trời ạ! Đẹp trai muốn xỉu luôn!"
Nghe tiếng bàn tán, Hứa Nhan lại đánh một cái thật mạnh vào ngực Phỉ Ngạo, cắn môi nhìn anh, ý bảo mau đi vào trong. Kết quả là khi hai người nắm tay đi qua cổng, bên trong còn đông người hơn, tất nhiên cũng bị chú ý nhiều hơn!
Người ta cũng chỉ đi hẹn hò bình thường thôi, có cái gì kì cục đâu mà nhìn? Hứa Nhan lầm bầm lầu bầu, không để ý thấy người bên cạnh nghe được liền cong khóe môi.
"Muốn chơi trò gì?"
"Ừ? Tàu lượn siêu tốc!"
Hứa Nhan nghe Phỉ Ngạo nói, chỉ biết trả lời bừa cho xong, bởi vì đầu óc đang không tập trung cho lắm. Anh kéo tay cô đi về phía trước, bởi vì vấn đề chiều cao chênh lệch nên cô phải bước mấy bước thật dài mới đuổi kịp người này.
"Anh đi chậm chút!"
Rốt cuộc không thể đuổi kịp, Hứa Nhan kéo kéo tay anh, người bên cạnh thế nhưng thật sự thả chậm tốc độ, còn rất là săn sóc mở đường cho cô khi phía trước tụ tập quá đông người.
Phỉ Ngạo đưa mắt nhìn quanh, nhạy cảm bắt gặp vài cô gái đang đưa điện thoại lên chỉa về phía mình, mặt có chút âm trầm. Thấy vậy, Hứa Nhan bật cười:
"Ai bảo anh quá nổi bật? Bị người khác chụp lén là bình thường!"
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, thấy cô cười thì khuôn mặt cũng chợt nhu hòa đi nhiều. Gió nhẹ thổi qua đem những lọn tóc dài của Hứa Nhan hất bay lên, tuy là hơi rối nhưng lại vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp. Bàn tay thon dài đưa tới giúp cô vén lại tóc, hành động đột ngột của anh khiến cô thất thần, âm thanh ồn ào xung quanh cũng như lắng đọng trước khung cảnh lãng mạn này.
Phỉ Ngạo hiếm khi dịu dàng nhìn cô, khẽ hỏi:
"Tâm trạng tốt hơn rồi?"
"Ừm. Tốt hơn rồi..."
Hứa Nhan cúi đầu nhìn mũi giày, né tránh ánh mắt có chút tình cảm kì lạ của anh. Tuy là trong lòng đang rối bời, nhưng thủy chung vẫn không quên được âm thanh ma mị của cô gái đã cùng anh làm cái chuyện kia.
Hai bàn tay đang đan vào nhau chợt tách ra, Phỉ Ngạo rụt tay về, mà Hứa Nhan cũng thuận theo anh. Sau đó bên hông hơi căng thẳng, ngẩng đầu lên đã thấy anh cười tủm tỉm ôm eo cô kéo về phía trước.
Tàu lượn siêu tốc, cái trò này ngày xưa cô từng cùng đám bạn chơi rất nhiều lần rồi, nhưng lúc cài dây an toàn vẫn không khỏi hồi hộp hít sâu mấy hơi. Phỉ Ngạo thì bình tĩnh hơn, còn có sức quay sang chọc cô cười. Mặc dù không hiểu anh ta bị cái quỷ gì nhập mà trở nên đáng yêu như vậy, nhưng Hứa Nhan vẫn thả lỏng tâm tình tận hưởng một chút.
Tiếng tàu lượn khởi động cành cạch khiến cô hưng phấn lên, quay sang mới thấy sắc mặt Phỉ Ngạo không tốt lắm.
"Anh không sao chứ?"
"..."
Trước câu hỏi của cô, người đàn ông bên cạnh chỉ hơi chớp mắt, không nói gì. Mà theo tàu lượn đi lên càng cao, vẻ mặt của Phỉ Ngạo càng trở nên trắng hơn.
"Ha ha... anh sợ sao? Ôi Phỉ đại thiếu... á á á!"
Hứa Nhan còn chưa kịp nói hết câu, gió mạnh đã quật vào trong mặt, bên tai chỉ có tiếng vù vù vù, đoàn tàu lao vụt xuống từ độ cao hơn ba mươi mét rồi lộn hẳn hai vòng liên tiếp khiến cô hét ầm lên. Bọn họ bị lật úp lật ngửa lật ngang không biết bao nhiêu vòng nữa thì lượt chơi mới kết thúc, mà máu trong người Phỉ Ngạo giống như đã bị rút đi hơn phân nửa. Thời điểm tàu dừng lại, mái tóc của anh cũng bị chẻ thành 5-5, vẻ mặt phờ phạc. Hứa Nhan cười không ngậm được miệng, lúc đi ra ghế ngồi nghỉ rồi vẫn còn ôm bụng nghiêng ngã.
"Ha ha ha... trời ơi, chết cười mất! Phỉ thiếu gia sợ xanh cả mặt rồi."
Giọng cô bởi vì vừa rồi gào quá to nên có chút khàn khàn, nhưng tinh thần tốt hơn hẳn. Còn Phỉ Ngạo thì nãy giờ vẫn còn chắp hai tay trên trán, cúi đầu không nói được lời nào.
Hứa Nhan cố gắng kiềm chế ý cười đang lan ra bên khóe môi, hắng giọng nói:
"Nếu lúc nãy không chơi được thì cần gì ép mình chứ? Thấy anh im lặng cứ nghĩ là anh ổn."
Thân hình cao lớn hơi cứng đờ, nghiêng đầu nhìn cô. Chỉ thấy đuôi mắt của cô vẫn đang cong lên, da mặt trắng trẻo hiện lên một tầng hồng nhạt vì cười nhiều quá. Đây là lần đầu tiên thấy cô vui vẻ như vậy, cảm giác bất lực trong lòng cũng vơi đi một chút.
"Do cô muốn chơi trò đó nên đành vậy."
Âm giọng của anh tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng nghe kĩ vẫn thấy miễn cưỡng sao đó.
"Vậy chơi thêm một vòng nha?" Hứa Nhan tinh tế nhận ra, giả vờ hỏi.
Kết quả là thân hình của Phỉ Ngạo run lên một cái, báo hại cô lại được dịp trêu anh. Sau đó phát hiện mình có hơi quá đáng nên cười bảo:
"Được rồi, ngồi ở đây đi, tôi đi mua đồ uống."
Hứa Nhan đứng dậy, đeo túi xách vào vai rồi đi tới một cửa hàng bán nước ở đối diện, cách chỉ tầm mười mét, cho nên Phỉ Ngạo không phản đối. Lẽ ra người nên đi mua nước là anh mới đúng, nhưng lúc này cảm giác nhộn nhạo trong bụng khiến anh rất khó chịu, khẽ thở dài một hơi. Đây đúng là lần đầu anh đi tàu lượn, không ngờ được lại đáng sợ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.