Trong đầu luôn có ý nghĩ muốn ly hôn, nhưng Hứa Nhan lại không dám đem chuyện này ra bàn với Phỉ Ngạo. Cô chỉ có thể làm mặt lạnh cả ngày, ngay cả lúc nói chuyện với Chu quản gia cũng không cười được một cái nào.
Việc này làm cho Chu quản gia cảm thấy có chút kì quái, không biết có nên báo cáo với cậu chủ hay không? Kết quả, chưa kịp báo lên trên thì Phỉ Ngạo đã gọi ông vào phòng làm việc mà hỏi.
"Hứa Nhan... cô ta, đến tháng sao?" Người đàn ông tuấn tú ngồi trên bàn làm việc, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau đặt ở trước người để che đi khóe miệng hơi hơi cứng ngắc.
Chu quản gia nghe xong không nhịn được đổ mồ hôi, đưa tay vuốt vuốt trán: "Cậu chủ, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm." Ông có phải phụ nữ đâu! Từng này tuổi cũng chưa có vợ, làm sao mà biết được chứ!
"Nghe nói phụ nữ vào thời kì này thường hay đau bụng?"
Người nào đó đem tầm mắt dán chặt vào màn hình máy tính, phát hiện khuôn mặt Hứa Nhan đang lau bàn chốc chốc lại nhăn nhó không vui, miệng lẩm bẩm gì đấy. Bình thường cô luôn cười đùa, cho dù ngày hôm qua bị anh sai bảo lung tung, mệt mỏi đến rã người cũng không bày ra dáng vẻ u ám như vậy. Ngẫm đi ngẫm lại, anh chỉ có thể quy việc này cho dì mụ mỗi tháng đến thăm một lần của đám phụ nữ phiền phức.
Chu quản gia cũng không hiểu nổi cậu chủ đang có ý gì, cười méo xệch: "Cậu chủ, hay là tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-nhan-em-chay-khong-thoat/62510/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.