Lý Tân Hạo rất là ngạc nhiên: "Với chỉ số thông minh của cậu mà có thể giấu tới bây giờ đã rất trâu bò rồi."
"Cậu nói gì đấy? Chỉ số thông minh của tớ thì làm sao? Tớ chính là nhân tài với chỉ số thông minh siêu cao đó." Cát Phu kháng nghị. Nhưng tâm trạng vốn đang ủ rũ lại nhờ câu trêu chọc này của Lý Tân Hạo đã khá hơn một chút: "Tân Hạo, cậu nói xem tớ nên làm gì đây?"
"Cậu muốn làm gì? Kết quả sẽ không ngoài hai loại: một là chia tay, hai là tiếp tục. Quyết định của cậu thế nào?" Đối với chuyện này chỉ có hai kết quả như vậy.
"Đương nhiên tớ không muốn chia tay rồi, bọn tớ đã bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bọn tớ là thật. Nhưng ba tớ nói nếu tớ muốn cùng Thạc Bình bên nhau thì ông ấy xem như không có đứa con là tớ, từ nay về sau ông ấy sẽ không xen vào chuyện của tớ nữa. Tiền học, tiền sinh hoạt, toàn bộ đều không quan tâm. Tân Hạo, cậu không biết đâu, ba tớ từ trước đến nay là người nói một không hai." Nếu có được tình yêu mà phải từ bỏ người thân thì Cát Phu sẽ không bằng lòng, ba mẹ là người thân nhất của cậu ta. "Cho nên tớ nghĩ ra một ý, tớ nói với Thạc Bình rằng bọn tớ cứ giả vờ chia tay trước, đợi bọn tớ tốt nghiệp đại học, có năng lực kiếm tiền rồi sẽ lại từ từ khuyên ba mẹ tớ sau."
"Nếu đến lúc đó ba mẹ cậu vẫn không cho hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589070/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.