Bệnh viện phụ thuộc Học viện y học Đại học quốc gia. 
Lý Tân Hạo đi theo Lâu Từ vào phòng hội nghị của nhóm chuyên gia, trong lòng vô cùng bất an cùng căng thẳng. 
Trong phòng hội nghị, trừ giáo sư Lâm Hán Ngôn ra, Lý Tân Hạo không biết ai cả. Cậu yên lặng đi theo Lâu Từ đứng sang một bên, nghe các giáo sư tài giỏi của giới y học bên trong dùng tiếng Anh giao lưu với nhau. Tinh túy họ nói, tuy cậu có thể nghe hiểu được nhưng nội dung lại không hiểu. Là một người mới năm nhất, làm sao cậu có thể nghe hiểu được những đề tài mang tính chuyên nghiệp này được. 
Nhưng nghe họ thảo luận và phân tích, Lý Tân Hạo vẫn cảm thấy rất thú vị. 
"Cậu cười gì vậy?" Có người đến gần bên cạnh Lý Tân Hạo, dùng tiếng Pháp hỏi cậu. Dường như nhận ra dùng tiếng Pháp không đúng, cho nên đối phương đổi sang tiếng Anh hỏi lại lần nữa, "Cậu cười gì vậy?" 
Lý Tân Hạo quay đầu nhìn, là một người đàn ông da trắng vóc dáng cao lớn, người nọ tóc đãmbạc lại cười vô cùng hiền lành. 
"Nghe mọi chuyện nói chuyện cảm thấy rất thú vị." Lý Tân Hạo trả lời, không ngờ tới là cậu lại dùng tiếng Pháp rất là lưu loát. 
"Vậy cậu nghe hiểu được sao?" Đối phương cũng thấy lạ, tiếng Pháp của Lý Tân Hạo lại rất trôi chảy. 
Đó là đương nhiên, tiếng Pháp là khoa mà đời trước Lý Tân Hạo chọn học. 
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Không hiểu nhưng cảm thấy rất thú vị." 
Đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589060/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.