Thiên Anh mơ màng mở mắt, miệng bị nhét khăn, tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mờ mờ.
Ở đây trông như một kho hàng cũ bị bỏ hoang, vị hòa thượng và gã tài xế bắt cóc cô đang ngồi trước chiếc bàn vuông gắp thịt dê đã chín trong nồi lẩu ra ăn. Có chỗ nào giống hòa thượng chứ?
Hòa thượng nghe thấy tiếng hừ khẽ của Thiên Anh, đặt đũa xuống đi tới trước mặt cô:
– Tỉnh rồi à?
Thiên Anh phẫn hận không thôi, vừa định lên tiếng, lại phát hiện miệng bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư. Tay bị trói quặt ra sau lưng, chân cũng bị trói lại, không thể cử động.
– Nữ thí chủ à, không phải cô cầu nhân duyên sao? Cô hồng nhan bạc phận, giải pháp duy nhất chính là để bần tăng đây nối tiếp đoạn nhân duyên giúp cô- Tên hòa thượng vừa nói, vừa kề mặt lại gần sát Thiên Anh. Lúc nói chuyện, mùi thịt dê trong miệng phà hết lên mặt Thiên Anh, cô cảm thấy nếu miệng không bị bịt lại, có thể cô đã nôn ra rồi.
Tên tài xế kia mắt thấy không thể để một mình tên hòa thượng độc chiếm lợi lộc được, cũng ha hả sấn tới:
– Anh lên trước hay tôi lên trước? Hay cả hai cùng lên?
Thiên Anh bị hai tên biến thái này dọa sợ, phát ra tiếng ư ư lớn hơn, còn rung lắc cơ thể dữ dội, muốn thoát khỏi dây trói. Trong lúc vùng vẫy đạp trúng tên tài xế, tên nọ thẹn quá thành giận, tóm hai chân Thiên Anh lại:
– Con quỷ nhỏ, ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/219204/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.