Hồng Lan chạy đến bệnh viện thấy La Phù Sinh bình an vô sự, nắm lỗ tai La Thành rủa xả một trận, La Phù Sinh từ đó nghe thấy chuyện xảy ra trong rạp hát.
– Hồ đồ!- La Phù Sinh là người mê xem tuồng, sao không hiểu quy tắc vở tuồng lớn bằng trời của Lê Viên chứ. Cô quậy như vậy, mặc dù không đến mức đập bể chén cơm của Thiên Anh, nhưng vẫn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người ta. Tiếp tục thế này, mọi người đều kiêng kị mặt mũi Hồng Lan, không dám đến ủng hộ gánh hát Đoàn gia nữa.
Lần trước cãi nhau một trận ầm ỹ trong đình nghỉ chân của bệnh viện chưa hòa giải, lúc này Hồng Lan ở trước mặt La Phù Sinh không thèm kiêng nể gì nữa, dứt khoát bất cần:
– Kệ anh muốn nói thế nào, Hồng Lan em không nói lý lẽ nổi tiếng khắp Bến Thượng Hải này rồi. Anh còn dây dưa không rõ với cô ta ngày nào, em còn gây rối ngày đó! La Thành, lần sau đợi anh Sinh chết rồi hẳn đến gọi tôi.
Miệng cô nói cứng như vậy, nói xong còn vung roi, hùng hổ quay đầu bỏ đi, tiếng giày bốt quanh quẩn khắp hành lang bệnh viện.
– Anh Sinh đừng để ý, cô hai mới nghe vết thương của anh tái phát đã lo lắng, lúc xuống xe hai chân mềm nhũn ở ngay cổng bệnh viện, suýt nữa té ngã. Cô ấy chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi- Hai bên anh đều không đắc tội nổi, La Thành chỉ có thể lấy lòng đôi bên thôi.
– Tôi biết- La Phù Sinh day trán, anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/219203/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.