Buổi chiều, Đoàn Thiên Tứ vừa thổi thổi vừa bưng canh vào phòng Thiên Anh:
– Chiều và tối đều có suất diễn, em gái gần đây vất vả rồi, lo bồi bổ cơ thể đi.
Thiên Anh cầm túi tiền trong tay, còn lục lọi xung quanh tìm thêm tiền.
– Thiên Anh, em đang làm gì vậy?
– Tìm tiền, đến đồn cảnh sát, chuộc Hứa Tinh Trình!- Thiên Anh đáp chắc nịch.
Đoàn Thiên Tứ đặt chén canh trong tay xuống, thấy dáng vẻ lo lắng của cô, suy nghĩ một hồi mới nói:
– Anh Hứa có ơn với chúng ta, em muốn đi cứu anh ấy, anh không có gì để nói. Nhưng em phải rõ, trong này có tiền cứu mạng của cha, em thật sự không quan tâm à? Nói bạc bẽo chính là, anh Hứa kia vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, anh ấy xảy ra chuyện sẽ có cả đống người nhào đến cứu anh ấy. Về mặt này, sức của chúng ta là mỏng nhất.
– Nếu không có anh ấy, có thể hiện giờ em đã… Anh, có rất nhiều người cứu anh ấy, là mối quan hệ của riêng anh ấy. Nhưng em không thể yên tâm thoải mái nhận ơn của người khác mà không làm gì cả- Thiên Anh trầm tư, lấy tiền trong túi ra tính phí nằm viện và tiền thuốc men của cha trong một tuần- Nhưng anh nói đúng, em cũng không thể bỏ mặc cha được. Anh cầm số tiền này trước đi, số còn lại để em tự nghĩ cách.
Thiên Anh nhìn túi tiền, trừ đi tiền thuốc men thì không còn lại bao nhiêu. Chỗ tiền này hoàn toàn không đút lót được cho nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/219182/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.