Hứa Tinh Trình ra khỏi Mỹ Cao Mỹ, đi tới ngã tư đường, vừa đi vừa ngắm nghía mặt dây chuyền của Thiên Anh, yêu thích không rời, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Anh vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy qua tủ kính bên cạnh có vài người cảnh sát mặt thường phục ở phía sau, đang lén lút đi theo anh. Hứa Tinh Trình vừa quay đầu lại, mấy người họ vờ như nói chuyện phiếm, không nhìn anh.
Hứa Tinh Trình biết mình bị theo dõi, bước chân nhanh hơn.
Mấy cảnh sát chìm nọ cũng bước nhanh, vừa rẽ ngay góc ngã tư, lại phát hiện không thấy bóng dáng của Hứa Tinh Trình đâu.
Mấy cảnh sát chìm đưa mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ, tỏa ra bốn phía tìm kiếm.
Đợi họ đi hết, Hứa Tinh Trình nấp trong buồng điện thoại công cộng xuất hiện, nhìn thấy một chiếc xe kéo đi ngang qua, vội vàng ngoắc lại.
– Anh muốn đi đâu?
– Bệnh viện Từ Ái, nhanh lên- Phu xe kéo đáp một tiếng, kéo xe chạy băng băng trên đường, Hứa Tinh Trình xả tấm màn che xuống, người ngồi thụt vào trong xe, dùng áo che mặt.
Trên đường, mấy tên cảnh sát chìm tập hợp lại, lắc đầu với nhau, thở dài, đúng lúc xe kéo đi ngang qua họ, hoàn toàn không bị phát hiện.
Hứa Tinh Trình vội vàng đến bệnh viện, gặp được Đoàn Thiên Tứ đứng bên ngoài phòng bệnh.
Đoàn Thiên Tứ thấy anh, chủ động đến chào hỏi:
– Anh là người tối qua đúng không? Anh là ân nhân cứu mạng cha tôi, xin nhận một lạy của Thiên Tứ.
– Không dám nhận, tôi tên Hứa Tinh Trình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/219181/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.