Đêm khuya, xe Lâm Khải Khải lao vút trên đường lớn, cảnh đêm thành phố ánh vào kính xe, chiếu lên mặt Lâm Khải Khải, tựa như ảo mộng.
– Cậu chủ- Tề Phi hỏi- Chúng ta đưa cô Hồng về nhà à? Hay đến Mỹ Cao Mỹ?
Hồng Lan say mèm la hét:
– Tôi không về nhà, anh Lâm, em không về nhà đâu! Cũng không đến Mỹ Cao Mỹ!
Lâm Khải Khải khó xử nhìn Hồng Lan:
– Vậy đến khách sạn Sheraton đi, phái người đến nhà họ Hồng báo tin.
Ô tô đánh lái, dừng trước cửa khách sạn Sheraton, Lâm Khải Khải dìu Hồng Lan đi vào trong khách sạn.
Lâm Khải Khải mệt đứt hơi mới đặt Hồng Lan say khướt lên chiếc giường lớn của khách sạn, Hồng Lan còn đang nói mê sảng gì đó mà anh không nghe rõ.
Lâm Khải Khải giúp Hồng Lan cởi áo khoác ngoài và giày ra, đắp chăn cho cô, vừa định ra về, lại lo lắng ngoái lại nhìn thoáng qua Hồng Lan đang ngủ mê man trên giường.
Hồng Lan hình như biết Lâm Khải Khải đang nhìn cô, từ từ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, Lâm Khải Khải thấy Hồng Lan đã thức, vội vàng đi tới bên cạnh cô.
– Lan Lan, em tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Muốn uống nước không?
Hồng Lan cứ ngơ ngác nhìn anh, không nói lời nào. Đột nhiên, cô cảm thấy buồn nôn, không nhịn được muốn ói ra ngoài, bèn cúi xuống bên giường.
Lâm Khải Khải vội vàng cầm thùng rác tới, đặt bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng giúp Hồng Lan.
Hồng Lan nôn xong, Lâm Khải Khải vội vàng lấy khăn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/1135618/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.