Ánh nến nhàn nhạt in bóng hai đứa trẻ lên khung cửa gỗ. Nghe đâu đó hàn khí bao quanh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Thế Hiển đang vùi mình trong chăn ấm bỗng nhiên ngồi dậy. Đôi con ngươi khẽ xao động, bò tới chỗ Xuân nhi đang ngồi.
“ Xuân nhi.” Vui vẻ gọi.
“Hử?”
“Ngày mai…” Thế Hiển xoay người dựa vào lưng Xuân nhi mỉm cười “ gọi huynh dậy nha.”
“Có chuyện gì vậy?” Xuân nhi vẫn chuyên chú viết chữ.
“Huynh muốn thức sớm một chút, có việc.” Thế Hiển ôm chặt gối bông trong lòng cọ cọ vô cùng thích thú.
“Muội biết rồi.” Để mặc cho ai đó dựa vào lưng mình, nét chữ uyển chuyển mà không không mềm yếu, lại thập phần cứng rắn tựa như ý chí con người… một đứa nhỏ liệu có thể có được mấy phần khí khái của bậc anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đây? Buồn cười…
Dựa chán, cọ cọ hoài cũng chán. Tính tò mò( hay nhiều chuyện cũng đúng) bộc phát.
“Xuân nhi a, muội đến Vương phủ để làm gì vậy?”
“…..học.” Thật lâu mới trả lời.
“Muội… học cái gì dạ?” Quay người lại nhìn chớp chớp mắt. Mấy tháng nay chỉ thấy Xuân nhi ngày ngày cạnh bên mình, chỉ có buổi chiều là đến chỗ cha pha trà hầu hạ người, cùng người nói chuyện thưởng trà. Không lẽ học pha trà???
“Cái này, viết chữ.”Nhìn vào bài thơ vừa viết xong mỉm cười với Thế Hiển.
“Hả?”
“Có gì không ổn sao?” Nghiêng nghiêng đầu. Nhìn thật đáng yêu nha.
“Có, đương nhiên có. Chữ muội không phải rất đẹp rồi sao?”
Cúi đầu lẳng lặng cười.
“Đúng mà, cha lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-vo-be-nang/43518/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.