Sau một lúc.
Tuyết Lan nhíu mày liễu khẽ mở mắt, nàng cảm thấy không đúng bởi vì chân đang nàng gác xang thắt lưng Tiểu phong, còn tay đang ôm ngực hắn.
Tim nàng đập nhanh hơn, trời ạ sao mình lại như thế này, rõ ràng trưa nay đã lấy chăn ngăn cách rồi cơ mà.
Tiểu phong mở mắt nhìn Tuyết Lan.
- Trời ơi! Danh tiết của anh sau này bảo ai còn dám lấy anh nữa.
- Anh không biết! Em phải chịu trách nhiệm.
Tuyết Lan sực tỉnh rút chân tay về, thì ra là Tiểu phong gài bẫy nếu không thì sao chiếc chăn không thấy đâu.
- Anh còn dám nói, không phải anh nhân lúc em ngủ rồi... Hừ.
Tiểu phong vui vẻ cười nói.
- Em nghĩ xem anh làm gì?
Tuyết Lan đỏ mặt khẽ quay đi.
- Hừ! Mong là không có gì.
Tiểu phong xuống giường đi gọi một chút đồ ăn rồi mang lên.
Tuyết Lan nhéo má Nguyệt Linh.
- Nguyệt Linh dậy ăn tối thôi!
Tiểu phong cười, hô lớn.
- Nguyệt Linh hoa quả kìa.
Quả nhiên Nguyệt Linh tỉnh dậy đảo mắt liền chạy ra bàn Không để ý Tiểu phong và Tuyết Lan, tay ngọc khẽ vặt đùi gà ăn.
Tiểu phong cầm bầu rượu rót hai ly, đưa cho Tuyết Lan, nói:
- Thử xem tuy không giống ở trái đất nhưng cũng được.
Nhấp một ngụm Tuyết Lan nói:
- Đúng là rượu này nhẹ hơn ở trái đất rất nhiều.
- Tiểu phong Anh có bao giờ nghĩ quay về trái đất không?
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-vo-anh/2353354/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.