Nguyệt Linh thoáng nhíu mày rồi nói:
- Không có phát hiện gì khác a!
Tiểu phong tâm tình không được tốt, hắn bây giờ cần giải quyết vấn đề này trước, nếu không sau này sẽ sinh biến.
Thoáng nghĩ qua các sách lược hắn nhìn về phía Tuyết Lan,
nói:
- Tuyết Lan em có thể vào không gian não hải của anh không, cả nàng nữa Nguyệt Linh. Anh có việc rất quan trọng, nếu sơ sẩy sẽ liên lụy hai người.
Tuyết Lan trừng mắt Tiểu phong tức giận nói:
– Có chuyện gì khó khăn thì cùng nhau giải quyết, chả lẽ anh sợ bọn em vướng víu tay chân sao.
Hắn cũng buồn bực cô nàng này rất ương ngạnh, giọng hắn gằn lên, nói:
- Thôi vấn đề này không nhắc lại nữa, vào ngay lập tức!
Tiểu phong mở thức hải ra, hút Tuyết Lan với Nguyệt Linh vào.
Hắn ngồi xếp bằng, tay niệm pháp quyết, sau một hồi thì Tiểu phong lập tức triệu Ngọc Tâm ra ngoài.
Hắn niệm chú ngữ kỳ lạ.
- Sinh, tử, biệt, ly...
Ngọc Tâm trở nên rung động, ánh sáng kỳ dị hiện ra các màu, lam, tím, đen, hồng, vàng. Đột nhiên hắn quát.
- Lão đầu Trương vĩnh đi ra ngoài được rồi!
Không gian xung quanh Ngọc Tâm vặn vẹo, một hư ảnh lão giả hiện ra, khuôn mặt âm trầm tức giận nhìn Tiểu phong, cười quái dị nói:
- Kiệt kiệt! Tiểu tử sao ngươi biết chú ngữ này?
Tiểu phong cũng cười khẩy nhìn lão Trương vĩnh, nói:
- Nếu ta thực sự không biết cái chú ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-vo-anh/2353348/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.