Nguyệt Tích Lương đang định hỏi A Nghiên thì thấy A Hổ lãnh đạo đội quân rầm rầm đứng trước mặt năm người, A Hổ quỳ một chân, bàn tay phải đặt trước ngực, cúi đầu mở miệng.
“Đại quân sa mạc đến cứu nguy chậm trễ, xin minh chủ thứ tội!”
Đại quân sa mạc?
Là đại quân của bộ tộc sa mạc xa xôi ngàn dặm?
“Cái này…”
Bắc Mạc Quân giật mình, tạm thời không chấp nhặt với A Nghiên mà chú tâm vào chính sự.
Hắn đoán được A Nghiên mang người đến cứu viện, nhưng hắn cứ ngỡ đó là người trong liên minh, nàng ta chỉ phụ trách dẫn quân. Hoặc, nàng ta đã tập hợp tất cả những giang hồ tiểu tốt, những nhóm thổ phỉ, sơn tặc vớ vẩn để đầu nhập vào liên minh. Vì dù sao với tình hình cấp bách như thế này, có người dùng đã là quá tốt, liên minh nào có quyền kén cá chọn canh.
Bắc Mạc Quân vạn vạn lần không ngờ rằng nàng ấy lại mang đại quân sa mạc đến.
Nói tới bộ tộc sa mạc, Bắc Mạc Quân không biết nhiều về họ. Trong sử sách ghi lại, bộ tộc sa mạc đã tồn tại từ rất lâu về trước, không màng danh lợi, anh dũng thiện chiến, trời sinh thần lực hơn người. Bọn họ bá chiếm vùng sa mạc, tự cung tự cấp, không tiếp xúc với tứ quốc, không tham dự giang hồ tranh đấu. Không phải là tứ quốc không muốn lôi kéo bọn họ về phe cánh, mà là họ mềm cứng đều không ăn, đặc biệt cứng đầu.
Chiến binh sa mạc nổi tiếng lấy một địch mười, có ưu điểm ắt cũng có nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776910/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.