Nguyệt Tích Lương từ khi thấy Bắc Mạc Quân gặp nguy hiểm đã không quản cái gì là người mình, người ta nữa, đánh cho mấy chục binh lính gác cổng tơi bời hoa lá, kêu cha gọi nương. Khổ nỗi, trận chiến của các cao thủ võ lâm diễn ra một cách chóng vánh nhanh không tưởng, khoảng cách giữa nàng và Bắc Mạc Quân lại xa, khi nàng tới nơi, trận chiến đã kết thúc rồi.
Chưa kể Bắc Mạc Quân khi đánh nhau quay lưng về phía Nguyệt Tích Lương nên nàng không có nhìn thấy một chiêu cuối cùng của Cổ Liên.
Nguyệt Tích Lương vỗ vỗ y phục dính bụi của Bắc Mạc Quân, hỏi lại.
"Thật không sao?"
"Không sao, chút ám kình cỏn con này còn không đủ làm ta bị thương."
Như để chứng minh, Bắc Mạc Quân còn vỗ vỗ ngực vài cái thật khí phách. Hắn không nói dối, ám kình của Cổ Liên đối với người khác còn có tác dụng, nhưng đối với những người có nội lực thâm hậu như Bắc Mạc Quân thì như muối bỏ biển, không đủ nhét kẽ răng.
Nguyệt Tích Lương gật đầu tin tưởng, bấy giờ mới nhớ tới vấn đề chính.
"Phải rồi, người vừa nãy tấn công chàng là ai?"
Bắc Mạc Quân nghĩ nghĩ, thành thật phản hồi.
"Ta không biết. Nhưng… ta đoán hắn là chủ soái của đại quân Thiên Ma cung phía Nam này."
Nam Viêm đế quá ư là yếu nhược, chưa đủ trình độ để khiến Cổ Liên ra mặt. Vì thế chủ soái của quân địch vẫn là một nhân vật bí ẩn cho đến ngày hôm nay.
Nguyệt Tích Lương suy ngẫm, mắt đẹp quét một vòng trên mặt đất, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776908/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.