Keng!
Bắc Mạc Quân phản xạ vô điều kiện dơ ngang kiếm đỡ, vì không có sự phòng bị từ trước nên hắn bị lực lượng của đối phương phản chấn lùi lại phía sau vài bước mới có thể đứng vững được.
Thật nguy hiểm. Suýt chút nữa thì hắn bị trúng ám chiêu.
“Chà chà! Vậy mà lại bị ngươi phát hiện.”
Cổ Liên giữa không trung cười tủm tỉm, bất quá hắn cũng không thu tay lại, tiếp tục hướng Bắc Mạc Quân đánh tới. Hắn chẳng thèm quan tâm nữ tử vừa hô lên kia là ai, vốn dĩ hắn sắp đánh lén thành công rồi, nếu không tận dụng thời cơ này thì đợi đến lúc nào mới có được thời cơ thích hợp?
Bắc Mạc Quân hừ nhẹ, không tránh ra mà lao lên triền đấu với Cổ Liên, vừa đánh vừa dùng giọng điệu khinh bỉ nói.
“Các hạ thích chơi trò đánh lén thì chắc hẳn không phải chính nhân quân tử gì cho cam.”
Vũ khí của Cổ Liên là cây trượng cứng như thép, thoạt nhìn không có lực uy hiếp nào. Nhưng chỉ khi chân chính đánh với hắn như Bắc Mạc Quân mới thấy cây trượng này không tầm thường.
Cổ Liên được Mạc Vấn Thiên trọng dụng không phải chỉ vì hắn là tộc trưởng Cổ tộc, hắn ngoài dùng cổ ra thì còn giỏi võ công, không dám xưng là võ lâm tôn giả nhưng để nói là cao thủ thì thừa sức.
Cổ Liên giữ nụ cười giả tạo bất biến trên khuôn mặt, vung vẩy cây trượng tạo ra kình phong, trong kình phong lại có chứa những cổ trùng li ti bé bằng đầu kim.
“So với làm quân tử, ta thích làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776907/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.