Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương quay vào doanh trướng, nàng lấy nước súc miệng hòng loại bỏ đi mùi vị kinh tởm còn sót lại. Bắc Mạc Quân giúp nàng vén tóc, cực độ lo lắng.
“Nàng… không sao chứ? Chẳng lẽ là bị bệnh?”
Nguyệt Tích Lương bản thân nàng là đại phu, bình thường nàng rất chú ý giữ gìn sức khỏe, nàng biết rõ ràng mình không có bệnh. Nguyệt Tích Lương gượng cười bày tỏ nàng ổn.
“Ta không sao. Có lẽ vừa rồi cưỡi ngựa nhanh quá thành ra bị xóc bụng, nghỉ một lát sẽ đỡ.”
Nguyệt Tích Lương càng nghĩ càng cảm thấy có lý, sự thật là khi nàng xuống ngựa nàng đã cảm thấy choáng váng.
Bắc Mạc Quân bán tín bán nghi vẫn không yên tâm.
“Nàng nói thật? Không được, để ta gọi thái y đến xem!”
Nguyệt Tích Lương lúc nào cũng vô tư đơn giản hóa mọi chuyện, nhỡ đâu nàng có mệnh hệ gì thì lúc đó hối hận không kịp.
“Ây ây! Ta đã bảo không đáng ngại. Chàng không tin ta sao? Đêm rồi, đừng làm phiền bọn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Nguyệt Tích Lương kịp thời ngăn lại hành động của Bắc Mạc Quân, nàng dơ ba ngón tay đảm bảo. Người trong quân doanh ban ngày đã mệt đứ đừ, ban đêm từng giây từng phút cũng không được nới lỏng cảnh giác, khổ sở không kể hết. Nhất là mấy vị quân y, thái y tuổi đời khá lớn, không còn là thanh niên trai tráng, nếu như không cho bọn hắn ngủ đủ chắc bọn hắn sẽ sớm quy tiên mất.
Bắc Mạc Quân vô nại búng trán thê tử một cái, không nói lại được nàng bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776905/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.