Không khác những lời Kình Hạo bẩm báo với Nguyệt Tích Lương là bao, Bắc Mạc Quân hiện tại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đánh thì không đánh lại đại quân Thiên Ma cung, lui thì nhất quyết không lui được. Bắc Nguyệt liên minh đã và đang rơi vào thế yếu, nếu mất chiến tuyến phía Nam nữa thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Bằng mọi giá hắn phải giữ được phía Nam!
Hoàng đế Nam Viêm co đầu rụt cổ nhìn Bắc Mạc Quân đứng giữa doanh trướng, sát khí đằng đằng, hắn nhất thời không dám hé nửa lời.
Nam Viêm là nước kém nhất trong tứ quốc, hắn... cũng đã dốc hết sức lực rồi. Huống hồ hình như Thiên Ma cung biết phòng ngự ở phía Nam này yếu hơn tất cả nên bọn hắn tập trung lực lượng chủ chốt tấn công.
Hoàng đế Nam Viêm thứ nhất là người nhát gan, thứ hai không giỏi binh thư, thứ ba không giỏi võ, thứ tư không thông minh, thứ năm già cả sức yếu. Năm thứ này cộng lại là vô dụng của vô dụng, hắn giữ được đến bây giờ đã là cảm tạ trời phật.
Triển Chính Hi từ ngoài doanh trướng bước vào, một tay duy nhất của hắn cầm phong thư nhăn nhúm, cất tiếng.
"Vương gia, bên phía hoàng thượng báo tin, người cùng lắm chỉ điều sang đây được năm nghìn binh lính."
Bắc Mạc Quân mím môi không nói.
Năm nghìn... xa xa mới đủ. Thiên Ma cung có tổng ba mươi vạn cổ binh, cổ binh chính là những đệ tử bị hạ cổ khó dây dưa kia. Năm nghìn binh lính của Bắc Mạc Trì như muối bỏ biển, không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776904/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.