Chương trước
Chương sau
Bắc Mạc Quân hứng thú dào dạt ngồi thẳng lưng, không mặn không nhạt nói.
"Cách gì? Nàng nói thử xem."
Không ngoài dự đoán của hắn, chỉ có Nguyệt Tích Lương nhiều quỷ kế, nhiều ý tưởng lớn mật mới có thể nghĩ ra đối sách mà thôi. Nương tử của hắn trước giờ luôn luôn giỏi như vậy đấy.
Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt cũng tò mò rướn người, bốn mắt nhìn nhau, cùng chờ đợi đáp án.
Đôi mắt Nguyệt Tích Lương cong cong thành hình bán nguyệt, nàng lên tiếng.
"Lấy độc trị độc!"
"Cái gì là lấy độc trị độc?"
Nguyệt Hạo Thần nhíu mày, cảm thấy phi thường mông lung. Là do Nguyệt Tích Lương nói quá thâm ý hay là do hắn quá ngu ngốc?
Lấy độc trị độc....
Bắc Mạc Quân vân vê cằm, không mất quá nhiều thời gian liền bừng tỉnh đại ngộ.
"Không lẽ nàng định.... Nàng thực sự muốn làm như vậy? Không có vấn đề gì chứ?"
Nguyệt Tích Lương vỗ ngực đảm bảo.
"Không sao, ta tự tin vào thủ pháp của ta, tuyệt đối không thành vấn đề!"
Nàng đã dám đưa ra chủ ý thì đương nhiên nàng phải có phần trăm nắm chắc. Nguyệt Tích Lương nàng không bao giờ làm những việc vượt quá đảm lượng của bản thân. Người ta gọi đó là không tự lượng sức mình!
Hiên Viên Liệt hết sức tán đồng, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được bỏ xuống.
"Ta thấy như vậy tốt lắm, ngoài biện pháp đó thì không còn biện pháp nào phù hợp hơn, giảm thiểu rủi ro tới mức thấp nhất. Cứ quyết định như vậy đi. Chỉ là.... có cần hỏi qua ý kiến của các vị kia hay không?"
Các vị kia trong miệng Hiên Viên Liệt chính là các lãnh đạo các thế lực. Về lý thì bọn hắn được coi là liên minh nên dĩ nhiên việc gì cũng phải thương lượng với nhau.
Nào ngờ, Bắc Mạc Quân không cần nghĩ ngợi đã phẩy tay, ánh mắt lạnh lẽo chốt hạ.
"Không cần phiền toái như vậy, ta nói được là được, bọn hắn không ưng thuận cũng phải ưng thuận, phản đối vô dụng."
Hiên Viên Liệt gật đầu.
"Cũng phải... "
Nguyệt Hạo Thần nhìn ba con người ngươi một câu ta một câu, trò chuyện đến vui vẻ, càng ngày càng mù mờ, không hiểu cái mô tê gì.
Uy Uy!
Các ngươi có quên cái gì không thế?
Còn ta! Ai đó giải thích cho ta có được hay không?
"Được rồi, không còn sớm nữa, ta phải xuống núi tìm mua đồ và dược liệu cần thiết."
Không đợi Nguyệt Hạo Thần có cơ hội mở lời hỏi cho rõ ràng, Nguyệt Tích Lương đã đứng dậy chỉnh trang lại y phục, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch.
"Đi nhanh về nhanh, gọi theo cả Nguyệt Hàn Tinh đi theo nữa."
Bắc Mạc Quân cẩn thận dặn dò, cài lại trâm cài đầu giúp nàng. Nguyệt Hàn Tinh chính là Tiểu Màn Thầu, so với Tiểu Màn Thầu, hắn càng thích gọi nàng ấy là Nguyệt Hàn Tinh hơn.
Nguyệt Tích Lương cười cười, lén lút sờ soạng lồng ngực rắn chắc của phu quân một phen rồi thỏa mãn rời đi.
"Ơ?"
Nguyệt Hạo Thần còn chưa kịp định thần lại đã không thấy bóng dáng của Nguyệt Tích Lương đâu nữa. Hắn cứng nhắc quay sang Bắc Mạc Quân, định nói gì đó thì đúng lúc Triển Chính Hi vào bẩm báo.
"Vương gia, phía nam nơi Nam Viêm quốc trấn thủ có biến động kỳ lạ. Bọn hắn cầu viện trợ!"
Bắc Mạc Quân cũng không rảnh rỗi tiếp tục ngồi uống trà, việc đến tay hắn đương nhiên phải đi làm. Vì thế Bắc Mạc Quân không chần chừ phủi tay áo bỏ đi.
"Đi! Chúng ta đến đó xem xem."
Trước khi đi, hắn còn không quên lôi kéo cả Hiên Viên Liệt đi cùng với lý do cần người phụ tá. Hiên Viên Liệt vốn đã hiếu kỳ với chiến trường, muốn kiểm tra thực lực mình một phen nên cũng đáp ứng.
"Thần Thần, ngươi ngoan ngoãn chờ, ta sẽ trở về sớm."
Vứt lại một câu như vậy, Hiên Viên Liệt không dám chậm trễ chạy biến mất dạng. Không thể trách hắn được, có trách thì trách Bắc Mạc Quân và Triển Chính Hi khinh công quá nhanh, nếu hắn không gắng sức thì khó lòng đuổi kịp.
"Ơ... "
Nguyệt Hạo Thần ngơ ngác dơ tay muốn bắt lấy vạt áo Hiên Viên Liệt, nhưng hắn bắt được chỉ là không khí trống rỗng.
Gió lạnh vả vào mặt hắn bôm bốp, đau rát lạ thường. Hắn đứng hình mất ba giây, ngay sau đó nhận ra rằng.... hắn bị bỏ rơi.
Không những bị bỏ rơi mà còn bị bỏ rơi một cách phũ phàng!
Con mẹ nó!!
Hắn chỉ muốn biết biện pháp Nguyệt Tích Lương nghĩ ra là cái gì thôi mà. Khó vậy sao?
Hiên Viên Liệt không để ý hắn!
Không ai để ý hắn!
Không! Một! Ai!
Gân xanh trên thái dương Nguyệt Hạo Thần giật đùng đùng, vành mắt ươn ướt, có xu hướng nước tràn bờ đê.
Khi hắn sắp suy sụp đến nơi thì có một bàn tay nho nhỏ vỗ nhẹ vào mông hắn, bé con an ủi.
"Cạc cạc không khóc, Ngôn Ngôn ở lại chơi với cạc cạc."
Nguyệt Mặc Ngôn nhón chân, cố gắng lắm mới chỉ với được tới mông Nguyệt Hạo Thần, đành dùng sài tạm.
Nói ra cũng kỳ lạ, Nguyệt Mặc Ngôn mặc dù hay nói ngọng nhưng bé sẽ không bao giờ gọi người thân sai, duy độc có Nguyệt Hạo Thần là bé gọi sai, không biết là vô ý hay là cố tình nữa.
Với Hiên Viên Liệt, bé vẫn gọi hắn là ca ca như bình thường, cơ mà một khi quay sang Nguyệt Hạo Thần lại tức khắc chuyển thành cạc cạc. Nguyệt Hạo Thần tức tối mà không làm được gì, nghe mãi cũng quen.
"Ngôn Ngôn... "
Nguyệt Hạo Thần hít mũi, trong mắt hắn Nguyệt Mặc Ngôn đang tỏa ra ánh sáng lung linh ấm áp như tiên đồng.
"Ô ô... đệ là áo bông nhỏ mới của ca ca, Tích Lương nha đầu đó mất chức rồi."
Nguyệt Hạo Thần bế Tiểu Mặc Ngôn dụi dụi, quả quyết tẩy chay Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Liệt.
Nguyệt Mặc Ngôn cười khanh khách bứt vài cọng tóc của Nguyệt Hạo Thần nghịch, trong đầu thầm nghĩ. Áo bông nhỏ là cái gì nha? Ăn được không?
............
Nguyệt Tích Lương theo lời Bắc Mạc Quân tìm Tiểu Màn Thầu đi cùng nhưng tìm mãi không thấy nàng ấy đâu. Nửa đường nàng lại vô tình gặp được Lam tỷ nên đã thay đổi bạn đồng hành, kéo theo Lam tỷ xuống núi.
Nguyệt Tích Lương và Lam tỷ vui vui vẻ vẻ xuống Quỷ trấn mua đồ, nhưng tìm mua cả ngày trời cũng không tìm được thứ cần thiết. Hai người đành di chuyển đến thành trấn lân cận hỏi thử.
Bước vào thành trấn lân cận, mục tiêu đầu tiên của Nguyệt Tích Lương chính là hiệu thuốc. Những thành trấn nhỏ kiểu này thường không có nhiều hiệu thuốc, cả trấn chỉ có một nơi, rất dễ kiếm.
Vào Bắc Thảo Đường, trưởng quầy lễ phép chào hỏi.
"Cô nương, cô nương muốn muốn kê đơn chữa bệnh hay mua dược thảo?"
Nguyệt Tích Lương nhìn quanh hiệu thuốc một lượt, cất giọng hỏi.
"Chỗ các ngươi có Hắc Hồng hoa và Ngân Anh thảo hay không?"
Trường quầy nghĩ nghĩ cộng thêm lật dở sổ sách một lúc, cuối cùng ngại ngùng cười nói.
"Hắc Hồng hoa chúng ta có, nhưng Ngân Anh thảo chúng ta không còn nữa, đã bán hết từ hôm qua rồi."
"Không có Ngân Anh thảo?"
Nguyệt Tích Lương hụt hẫng cau mày, không biết làm sao cho phải. Ngân Anh thảo là vị thuốc chủ chốt nàng cần, không thể thay thế được. Không lẽ phải sang thành trấn khác không thành? Nhưng mà những thành trấn khác cách nơi này rất xa, cơ bản phải đi ít nhất hai ngày.
Lam tỷ không hổ là người trong giới làm ăn, cực kỳ khôn khéo. Nàng trước tiên đưa ngân phiếu cho trưởng quầy, yêu cầu muốn hết Hắc Hồng hoa trong cửa hiệu, xong xuôi hỏi.
"Trưởng quầy, chúng ta cần Ngân Anh thảo gấp, không biết ngươi có thể nhập về thêm bây giờ hay không? Hoặc cho chúng ta biết chỗ nào có Ngân Anh thảo cũng được."
Trưởng quầy gãi đầu, thành thật đáp.
"Cô nương biết đấy, khu vực này đang có chiến tranh, việc nhập hàng rất khó, căn bản là không nhập được."
Động não một chút, hắn rốt cuộc nhớ đến một nơi, nhanh chóng bồi thêm.
"Các ngươi có thể đến thôn Minh Khê bên ngoài trấn xem sao, ở đó có một hộ gia đình họ Trần chuyên nuôi trồng Ngân Anh thảo. Bất quá.... thôn Minh Khê dạo này không yên ổn, nghe nói có quân địch hoành hành, nếu các ngươi đi thì phải thật cẩn thận. Nhất là với nhan sắc bậc này......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.