- " Môn chủ! Môn chủ! Không xong rồi! "
Nguyệt Tích Lương đang ôm gối ngủ ngon lành thì bị giọng nói ồm ồm của Hàn Uy đánh thức. Nàng khẽ cựa mình, người lật sang bên phải, chùm chăn qua đầu, ngái ngủ lầm bầm.
- " Cái gì mà không xong, đừng làm ồn ta đang ăn móng giò.... "
Nàng mơ thấy móng giò, rất nhiều móng giò! Trên móng giò còn in gương mặt gợi đòn của Bắc Mạc Quân, nàng ăn.... ăn hết! Ha ha ha!!
Hàn Uy gấp đến độ dậm chân, hắn đập cửa liên hồi, luôn mồm gọi hòng kéo Nguyệt Tích Lương về từ tay Chu Công.
- " Môn chủ, mặt trời chiếu đến mông rồi, đừng ngủ nữa. Có chuyện gấp! "
Lại nói đến chân Hàn Uy, sau khi Nguyệt Tích Lương trở về đã giúp hắn chữa khỏi hoàn toàn, không để lại chút di chứng nào, bộ bộ sinh phong.
Nguyệt Tích Lương trong lúc mơ màng, nghe Hàn Uy nói vậy bất giác đưa tay sờ mông. Đâu có, mềm mềm, căng tròn, không có nắng. Vẫn còn sớm!
Nguyệt Tích Lương kiểm chứng xong, yên tâm chép miệng tiếp tục ngáy.
Hàn Uy mỗi lần gọi Nguyệt Tích Lương rời giường đều cực kỳ khó khăn, bất lực muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Hắn hận! Tại sao hắn lại phải chịu trách nhiệm nặng nề này? Đáng ra đây là công việc của Bắc Mạc Quân mới phải, đều tại y chọc giận nàng!
Đang lúc Hàn Uy suy đi tính lại, cân nhắc xem có nên phá cửa xông vào hay không thì có hai vật thể khổng lồ màu trắng lấy tốc độ sét đánh bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776885/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.