Nguyệt Tích Lương mất chín trâu hai hổ mới về được đến Quỷ Âm Môn, lại mất thêm mười tám trâu bốn hổ nữa mới thuyết phục được các môn phái trung lập kết thành liên minh. Nói là thuyết phục, chi bằng nói là vừa dụ dỗ vừa đe dọa.
Đến khi Bắc Mạc Quân thư sướng đến nỗi sắp ngủ quên mất thì hắn thấy Nguyệt Tích Lương lê từng bước đi về, sắc mặt nàng tiều tụy, khó coi như thể ăn phải ruồi.
Bắc Mạc Quân khó hiểu chớp mắt, nhìn ra đằng sau nàng..... ở đó có một người cun cút theo sau, mặt cười sắp thành đóa cúc héo.
- " Ha ha, Tiểu Quân Quân..... chàng được lắm! "
Nguyệt Tích Lương cười còn khó coi hơn cả mếu, nàng liếc vụn bánh ngọt trên khóe môi Bắc Mạc Quân, lửa giận ngập trời.
Hắn ăn? Hắn ăn ngon sao?
Hắn có biết nàng phải cật lực chiến đấu với lũ cáo già suốt hai canh giờ?
Hắn không đến tìm nàng!
Hắn không mang đồ ăn cho nàng!! Hắn ăn mảnh!
Bụng nàng sắp dán chặt với lưng rồi!
Bắc...... Mạc...... Quân! Hóa ra hắn và hội đồng trưởng lão là cùng một guộc.
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương lia tới đâu là người ở chỗ đó đều giả bộ ngắm trời, ngắm đất, ngắm chân, miệng huýt sáo. Bọn hắn không hẹn mà cùng dịch dịch chân, lấy Bắc Mạc Quân làm trung tâm, dần dần tránh xa, tạo thành một vùng trống rộng lớn xung quanh mỗ vị vương gia.
Bắc Mạc Quân đứng dậy, tiến tới chỗ Nguyệt Tích Lương, ngơ ngác hỏi.
- " Nàng sao vậy? Ta làm gì nàng? "
Tại sao mắt Nguyệt Tích Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776884/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.