Chương trước
Chương sau
Nguyệt Tích Lương mất chín trâu hai hổ mới về được đến Quỷ Âm Môn, lại mất thêm mười tám trâu bốn hổ nữa mới thuyết phục được các môn phái trung lập kết thành liên minh. Nói là thuyết phục, chi bằng nói là vừa dụ dỗ vừa đe dọa.
Đến khi Bắc Mạc Quân thư sướng đến nỗi sắp ngủ quên mất thì hắn thấy Nguyệt Tích Lương lê từng bước đi về, sắc mặt nàng tiều tụy, khó coi như thể ăn phải ruồi.
Bắc Mạc Quân khó hiểu chớp mắt, nhìn ra đằng sau nàng..... ở đó có một người cun cút theo sau, mặt cười sắp thành đóa cúc héo.
- " Ha ha, Tiểu Quân Quân..... chàng được lắm! "
Nguyệt Tích Lương cười còn khó coi hơn cả mếu, nàng liếc vụn bánh ngọt trên khóe môi Bắc Mạc Quân, lửa giận ngập trời.
Hắn ăn? Hắn ăn ngon sao?
Hắn có biết nàng phải cật lực chiến đấu với lũ cáo già suốt hai canh giờ?
Hắn không đến tìm nàng!
Hắn không mang đồ ăn cho nàng!! Hắn ăn mảnh!
Bụng nàng sắp dán chặt với lưng rồi!
Bắc...... Mạc...... Quân! Hóa ra hắn và hội đồng trưởng lão là cùng một guộc.
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương lia tới đâu là người ở chỗ đó đều giả bộ ngắm trời, ngắm đất, ngắm chân, miệng huýt sáo. Bọn hắn không hẹn mà cùng dịch dịch chân, lấy Bắc Mạc Quân làm trung tâm, dần dần tránh xa, tạo thành một vùng trống rộng lớn xung quanh mỗ vị vương gia.
Bắc Mạc Quân đứng dậy, tiến tới chỗ Nguyệt Tích Lương, ngơ ngác hỏi.
- " Nàng sao vậy? Ta làm gì nàng? "
Tại sao mắt Nguyệt Tích Lương nhìn hắn như muốn băm hắn ra thành ngàn mảnh?!
Nguyệt Tích Lương bật cười.
- " Không! Chàng không làm gì! Chàng rất tốt! Cực kỳ tốt! "
Bắc Mạc Quân tất nhiên không hiểu cái gọi là 'nói không là có, nói có là không' trong truyền thuyết của nữ nhân. Hắn thở phào nhẹ nhõm, muốn đưa tay ôm Nguyệt Tích Lương.
- " Nếu thấy ta tốt, nàng thưởng cho ta đi. "
Vụt!
Nào ngờ, Bắc Mạc Quân ôm, Nguyệt Tích Lương lại tránh. Thân thể nàng xoay vòng một cái, xảo diệu tránh đi vòng tay hắn, nàng vuốt vuốt tóc mai.
- " Nga~ Thưởng? Được thôi, ta thưởng cho chàng..... "
Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương thoắt cái thay đổi sắc mặt, lạnh lùng quay sang phân phó Hàn Uy.
- " Hàn thúc, thúc chuyển hết đồ của Nhị vương gia ra ngoài Thiên viện giúp ta! Ta muốn một mình một phòng! "
- " Được! "
Hàn Uy vì thỏa mãn mục đích của bản thân mà đắc tội Nguyệt Tích Lương, bây giờ hắn chỉ hận không thể chuộc lỗi thật tốt. Hàn Uy nào dám hai lời, gật đầu như băm tỏi rồi 'cưỡi' xe lăn 'phóng' đi.
Lại nghĩ vì sao khi hắn đến bằng hai chân và lúc rời đi bằng bánh xe?
Câu trả lời là không ai biết!
Bắc Mạc Quân còn chưa kịp thoát khỏi vết thương sang chấn tâm lý vì ôm hụt đã bị Nguyệt Tích Lương dội ngay cho một gáo nước đá.
Lương..... Lương bảo bảo nói cái gì?
Lương bảo bảo muốn chia phòng?!
Chia phòng!!?
Bắc Mạc Quân trơ khuôn mặt tuấn mỹ, không thể tin được hỏi lại.
- " Tích Lương, nàng.... nói gì cơ? "
Nguyệt Tích Lương rất kiên nhẫn lặp một lần nữa.
- " Ta nói, chàng.... ra Thiên viện ở! "
Bắc Mạc Quân trực tiếp choáng váng.
- " Vì sao? Ta không muốn! "
Đang yên đang lành đòi chia phòng. Không! Là đuổi hắn đi mới đúng!
Hắn đã làm gì sai?
Nàng nói hắn rất tốt mà!
Nguyệt Tích Lương mỉm cười.
- " Không vì sao cả. Ta thích! "
Xong, nàng không đợi Bắc Mạc Quân thượng lượng thêm đã hất tóc rời đi, một bộ không thèm quan tâm. Tư thế ấy...... sao mà nam tử hán đến vậy!
Răng rắc!
Bóng dáng Nguyệt Tích Lương khuất dạng, để lại tượng đá sống động mang tên 'Bắc Mạc Quân', một trận gió thổi qua, tượng đá hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay đi.
Nguyệt Tích Lương chính thức bật chế độ 'giận dỗi'.
Nếu Bắc Mạc Quân mà không có động thái nào khiến nàng nguôi giận, hắn xác định phải làm bạn với bàn tay dài dài....
........
Năm ngày cứ thế ròng rã trôi, Bắc Mạc Quân sụt cân trầm trọng, hai hốc mắt đen sì như gấu trúc, tâm trí thường thường để trên mây.
Vì cái gì ư?
Vì bệnh tương tư chứ sao?!
Ai bảo Nguyệt Tích Lương suốt ngày coi hắn như không khí đâu?!
Hắn ngồi ăn cạnh nàng, gắp cho nàng miếng sườn xào chua ngọt nàng thích ăn nhất. Nàng không nói không rằng liền thả miếng đó xuống dưới đất cho Đại Cẩu gặm.
Hắn cùng nàng đi Nghị Sự Đường, hắn nêu đối sách, nàng liền ngó lơ hắn, hỏi ý kiến Hàn Uy. Hàn Uy thì biết cái gì? Y là mãng phu tục tử! Trước khi hỏi y kế sách thì hãy hỏi y ngày hôm qua hắn ăn gì. Chắc chắn y sẽ không nhớ được!
Hắn mặt dày mày dạn nửa đêm ôm gối trèo cửa sổ muốn vào phòng Nguyệt Tích Lương trộm hương. Ai nghĩ tới, nàng đã thủ sẵn mấy bẫy độc trong phòng, chỉ chờ con chuột biến thái sập bẫy. Quả đúng không ngoài dự đoán, Bắc Mạc Quân ngày hôm sau đi kiểu con cua bò ngang.
Nguyệt Tích Lương lần này thật sự nhẫn tâm giận dai, làm cho Bắc Mạc Quân sứt đầu mẻ trán.
Sau khi họp hội bàn tròn với hội đồng trưởng lão Quỷ Âm Môn, sau khi ngầm trưng cầu ý kiến của hàng ngàn, hàng vạn đệ tử Quỷ Âm Môn, Bắc Mạc Quân rốt cuộc đưa ra kế hoạch cuối cùng.
Bắc Mạc Quân hạ bút, nhét tờ thư tín gập gọn vào trong ống trúc nhỏ buộc ở chân chú chim bồ câu, thả đi.
Phành phạch!
Chim bồ câu bay cao, bay xa về phương Bắc, dần dần hóa điểm đen, biến mất phía chân trời.
Bắc Mạc Quân híp mắt, hắn hơi câu môi, nhủ thầm.
Tích Lương, nàng trốn không thoát khỏi bàn tay bổn vương!
Không bao giờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.