Bốn người đều nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng điệu của Hắc Sát, bọn họ lục tục xuống xe ngựa. Vừa đặt chân xuống đất, Lam tỷ đã không chịu nổi phải lấy khăn tay che mũi, mi tâm nhíu chặt. - " Sao lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy? " Mùi máu là một mùi rất đặc biệt, không thể lẫn đi đâu được. Nếu chỉ có một ít, người thường không thể ngửi ra. Nhưng nàng đang gửi là mùi tanh rất rõ, rất đặc, dường như bao phủ cả không khí, vô cùng bức bối khó chịu. Gần đây có hẳn một huyết trì không thành? Lam tỷ là ma ma thanh lâu, nàng gần như không tiếp xúc nhiều với đao kiếm, giết người, phóng hỏa. Nhưng những người còn lại thì khác, bọn hắn lịch duyệt không cạn, đã quen với gió tanh mưa máu. Nguyệt Tích Lương trầm ngâm quan sát tràng cảnh, thở dài thườn thượt. - " Nồng nặc cũng đúng thôi. Nhiều người chết thế này..... " Người chết? Hiên Viên Lam ngỡ nàng, nàng bước vài bước lên phía trước, đưa mắt nhìn. Nhất thời, cả người nàng đều mềm nhũn, tay bám lấy vạt áo A Nghiên mới có thể trụ vững, mặt nhỏ thoắt cái tới nhợt. Nàng đã nhìn thấy người chết, không phải một lần. Nhưng những lần trước đó không giống với lần này, so sánh lẫn nhau.... không khác nào hạt cát với bao cát. Hiên Viên Lam nhìn thấy gì? Điều gì khiến một nữ tử quật cường như nàng phải kinh sợ? Nơi đây vốn dĩ là một thành trì phồn hoa, thành trì này là tổng bộ của Mị tông, một môn phái trung lưu, lấy nữ tử làm chính, nam tử làm phụ. Các đệ tử Mị tông chủ yếu là nữ, cho dù có nam cũng là đoạn tay áo chi phích. Hoặc là Mị tông thu nhận nam đệ tử chỉ để phục vụ nhu cầu thiết yếu hàng ngày cho các nàng, trong đó có công việc làm ấm giường. Các nàng còn bắt một số nam tử tuấn mỹ về nhốt, tiến hành thải dương bổ âm. Nói như vậy, Mị tông không phải là danh môn chính phái gì cho cam, nó từ lâu đã được liệt vào hàng ngũ tà phái. Đã từng là thành trì nhộn nhịp, đông đúc, đi đâu cũng có thể gặp phải các cô nương xinh đẹp tuyệt trần của Mị tông. Giờ đây, cùng là chỗ ấy, bỗng chốc xuất hiện thêm một tòa tử thành, đâu đâu cũng thấy thi thể người chết. Xác người chồng xác người thành từng ngọn núi nhỏ, các nàng chết không nhắm mắt, y phục không chỉnh tề. Có nàng bị chặt cụt tứ chi, có nàng đầu lìa khỏi cổ, có nàng khoét bụng moi nội tạng, có nàng lại bị ngũ mã phanh thây, xác vỡ nát không còn một mảnh. Chết, không ai chết được một cách thoải mái, dẫu tự sát thì thi thể các nàng cũng bị chà đạp không ra hình thù. Chỉ là tự sát thì các nàng giữ lại cho mình được ít tôn nghiêm cuối cùng, không hơn. Máu tươi nhuốm đỏ thành trì, dưới đất, trên tường, trên cột, trên cây cỏ, màu đỏ chọc mù mắt người đi đường. Dưới chân mấy người Nguyệt Tích Lương cũng là máu, vũng máu đang dần đông lại, dính vào đế giày, nhầy nhụa bất kham. Mị tông, tà phái tung hoành vài đời lại rơi vào kết cục thảm thiết không thể tưởng tượng. Các nàng là tà phái, nhưng các nàng không tùy tiện giết người, không tùy tiện làm chuyện thương thiên hại lý. Điểm sai duy nhất của các nàng là cưỡng ép nam tử nhà lành. Là ai diệt Mị tông? Là ai thủ đoạn tàn nhẫn đến bậc này? Đây..... không còn là tà nữa, đây..... là dấu vết của ma rồi. Thiên Ma cung! Nguyệt Tích Lương không cần nghĩ cũng đoán ra được thế lực hạ thủ. Không, không phải đoán, mà là khẳng định! Thiên Ma cung, Mạc Vấn Thiên..... hắn nói được làm được. Những môn phái không phục tùng hắn, ắt biến mất trên cõi đời. Mị tông..... không biết đã là môn phái thứ bao nhiêu bị diệt môn. Giang hồ mấy tháng nay thì ra đã hỗn loạn nghiêng trời lệch đất, Nguyệt Tích Lương hoàn toàn không hề hay biết. Rầm! - " Nàng nói đúng. Thiên Ma cung là mối họa khôn lường, nhất định phải trừ! " Hiên Viên Dật đấm vào thân cây bên cạnh khiến nó chia năm xẻ bảy. Ánh mắt hắn không còn ôn nhu, hòa nhã, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng túc sát. Mị tông nằm trong địa phận của Ly Mẫn đế quốc. Cứ cho giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau, nhưng những đệ tử gia nhập Mị tông đa phần là con dân Ly Mẫn. Thân là một thành viên hoàng thất, là người kế nhiệm tương lai, Hiên Viên Dật vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Những chuyện về Thiên Ma cung, hắn đã được Nguyệt Tích Lương trần thuật lại tất cả. Hắn cho rằng, muốn chiến thắng trong trận đấu này, bọn hắn không nên hành động riêng lẻ một mình nữa, là lúc tứ quốc kết hợp. Nguyệt Tích Lương gật đầu, bồi thêm. - " Không những tứ quốc, ít nhất Quỷ Âm môn chúng ta cũng góp một phần sức lực. Ta không tin, Thiên Ma cung làm được một tay che trời! " Chỉ là..... kẻ thù của nàng, kẻ thù của cả thiên hạ, Mạc Vấn Thiên cũng là tổ phụ nàng. Đại nghĩa diệt thân..... Nguyệt Tích Lương liệu có gánh được? Hắc Sát nhận nhiệm vụ do thám từ đằng xa chạy lại, hắn bẩm báo. - " Chủ tử, hai dặm đằng trước còn một nhóm người Mị tông chưa bị tru sát. Các nàng đang đánh nhau với đám hắc bào, hình như trong đó có cả tông chủ Mị tông. " Hắc bào! Quả nhiên Thiên Ma cung không sai! Hiên Viên Dật cười lạnh, phất ống tay áo. - " Dẫn đường! Điều Thiên Ma cung càng muốn làm, ta càng không cho bọn hắn được toại nguyện. " Uây uây..... Tiểu Dật Dật trở nên uy phong, rất có khí thế. Quá soái! Nguyệt Tích Lương bất giác lau khóe miệng, đề phòng nó chảy ra thứ chất lỏng kỳ lạ. Tật mê trai, đầu thai cũng không hết! ....... - " Thiên Ma cung, các ngươi quá mức càn rỡ! Ngày hôm nay các ngươi làm những gì, sau này sẽ bị thiên đạo trừng phạt gấp bội! " Một nữ tử trung niên tay cầm kiếm, y phục nàng ta rách tả tơi, lộ ra miệng vết thương dữ tợn máu thịt lẫn lộn. Hắc bào nam tử cầm đầu khinh miệt hừ hừ, tay hắn vẫn còn nhấc một cái đầu nữ tử, dung nhan nàng mỹ lệ, khi chết còn vương lại biểu cảm kinh hoàng. Nàng là nữ nhi duy nhất của Mị tông tông chủ. - " Thiên đạo? Nếu thật sự có thiên đạo thì tà phái các ngươi đã không tồn tại được đến ngày hôm nay. Thiên đạo cái rắm! " - " Ha ha ha!! " Mị tông chủ ngửa mặt lên trời cười to, cười nhưng lại giống khóc, thê lương kéo dài. - " Như các ngươi thấy, đây chính là thiên đạo. Mị tông chúng ta làm điều sai trái, thiên đạo đang trừng phạt chúng ta, diệt môn chúng ta! Nhưng thiên đạo này khắc nghiệt quá.... không công bằng! " Hắc bào nam tử vứt thủ cấp nữ nhi nàng đi, lau tay. - " Ngươi nói vậy..... chúng ta là đang thay trời hành đạo rồi? " - " Thay trời hành đạo? Các ngươi xứng sao? Ta nói thiên đạo ở đây là chúng ta nuôi ong tay áo, bị nàng ta hạ độc. Nếu không phải trúng độc, các ngươi nghĩ bằng vào mấy người các ngươi có thể giết chúng ta? Lũ vô sỉ! " Mị tông có gian tế của Thiên Ma cung, cố tình gian tế này chức vị không nhỏ, được lòng các tỷ muội. Các nàng thân trúng kịch độc, gặp phải tập kích không còn sức lực chống trả nên mới dẫn đến tử thương thảm trọng. Gian tế ấy, Mị tông chủ đã tự tay giết nàng ta nhưng vẫn không thể cứu vãn tình thế. - " Các ngươi không được phép sỉ nhục chúng ta, sỉ nhục chúng ta là sỉ nhục Thiên Ma cung! " - " Ta phi! " Mị tông chủ nhổ một ngụm nước bọt. - " Không biết xấu hổ! Các ngươi tưởng các ngươi thượng đẳng đến đâu. Cẩu mà còn tự cho mình là kỳ lân! " - " Ngươi..... chết đi! " - " Đến đây! Bản tông chủ sợ ngươi à? Cho dù ta có chết, ta cũng không để các ngươi lành lặn rời đi! " Mị cung chủ bị ép vào đường cùng, không còn màng gì nữa, quyết đồng quy vu tận. Cả đời này nàng hèn hạ đủ rồi, nàng muốn sống khí phách một lần. Nếu có cơ hội đầu thai, mong diêm vương nể tình mà đừng đày nàng vào con đường súc vật. - " Chậc chậc, Mị tông chủ, ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi. " Giọng nói Nguyệt Tích Lương từ nơi xa vọng lại, chữ cuối cùng vừa lọt vào tai Mị tông chủ, thân hình của Nguyệt Tích Lương cũng theo đó xuất hiện. Nàng nhẹ nhàng đạp vào cành cây rồi đáp xuống trước mặt nữ tử trung niên, lam y sạch sẽ bồng bềnh, hơi thở tự nhiên không gấp. Nàng nhe răng, cười thập phần khả ái. - " Mị tông chủ, hạnh ngộ. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]