Bốn người đều nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng điệu của Hắc Sát, bọn họ lục tục xuống xe ngựa.
Vừa đặt chân xuống đất, Lam tỷ đã không chịu nổi phải lấy khăn tay che mũi, mi tâm nhíu chặt.
- " Sao lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy? "
Mùi máu là một mùi rất đặc biệt, không thể lẫn đi đâu được. Nếu chỉ có một ít, người thường không thể ngửi ra. Nhưng nàng đang gửi là mùi tanh rất rõ, rất đặc, dường như bao phủ cả không khí, vô cùng bức bối khó chịu. Gần đây có hẳn một huyết trì không thành?
Lam tỷ là ma ma thanh lâu, nàng gần như không tiếp xúc nhiều với đao kiếm, giết người, phóng hỏa. Nhưng những người còn lại thì khác, bọn hắn lịch duyệt không cạn, đã quen với gió tanh mưa máu.
Nguyệt Tích Lương trầm ngâm quan sát tràng cảnh, thở dài thườn thượt.
- " Nồng nặc cũng đúng thôi. Nhiều người chết thế này..... "
Người chết?
Hiên Viên Lam ngỡ nàng, nàng bước vài bước lên phía trước, đưa mắt nhìn. Nhất thời, cả người nàng đều mềm nhũn, tay bám lấy vạt áo A Nghiên mới có thể trụ vững, mặt nhỏ thoắt cái tới nhợt.
Nàng đã nhìn thấy người chết, không phải một lần.
Nhưng những lần trước đó không giống với lần này, so sánh lẫn nhau.... không khác nào hạt cát với bao cát.
Hiên Viên Lam nhìn thấy gì? Điều gì khiến một nữ tử quật cường như nàng phải kinh sợ?
Nơi đây vốn dĩ là một thành trì phồn hoa, thành trì này là tổng bộ của Mị tông, một môn phái trung lưu, lấy nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776861/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.