Nguyệt Tích Lương cười như không cười thò đầu ra khỏi xe hỏi Bạch Sát.
- " Ăn ngon sao? "
Bạch Sát không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói.
- " Ngon! "
Nguyệt Tích Lương, A Nghiên, Lam tỷ cật lực nhịn cười, nhịn đến mức nội thương. Lam tỷ run run khóe môi, tiếp lời.
- " Ngon là tốt. Miếng khoai lang ấy Tứ ca ta không có phúc ăn, ngươi được ăn ké đương nhiên ngon rồi. Ài.... cũng chả biết hắn ăn ở ra sao, trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rơi thì đã đành, đây vào tận cổ họng rồi còn vuột mất. Chậc chậc, Bạch Sát ngươi có lộc! "
Không nói ra thì đỡ, nói ra rồi khuôn mặt Hiên Viên Dật càng thêm đen.
Bạch Sát mới đầu không hiểu Hiên Viên Lam nói vậy có ý gì. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, sau cùng tái mặt hỏi lại.
- " Chủ tử? Cổ..... cổ họng? "
Lam tỷ nhếch môi, ý vị thâm thường.... à không, là đểu cáng nói.
- " Đúng vậy. Ngươi thấy nước miếng của Tứ ca ta có mùi vị như thế nào? Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên được nếm thử. "
Nàng không nói điêu, Hiên Viên Dật trong trắng thực sự, còn trong trắng hơn cả nữ nhân. Đến tận giờ phút này, nụ hôn đầu của hắn vẫn chưa mất, được niêm yết trên môi, hàng thật giá thật.
Nghe nói đến việc bản thân ăn phải nước miếng Hiên Viên Dật, Bạch Sát biến sắc, dạ dày là một trận cồn cào.
Ụa!
Hắn trực tiếp vứt dây cương, phi ra khỏi xe ngựa ôm gốc cây nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776860/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.