Có lẽ nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai, Kình Sâm đang giao thủ với Mạc Kinh Thiên bỗng dùng tốc độ sét đánh thu tay lại, trở về đứng chắn trước người Nguyệt Tích Lương, nâng cao cảnh giác.
Mạc Kinh Thiên thở phào, ngoái đầu nhìn về một phương hướng. Phương hướng đó đang có điểm trắng ngày càng phóng đại, cuối cùng hóa thành một đạo bóng dáng mặc bạch y, chân hắn như không hề chạm đất, lướt nhẹ, trong chớp mắt đã xuất hiện trên lôi đài.
- " Là lão cung chủ Thần Minh cung! "
- " Lão cung chủ Mạc Vấn Thiên đến rồi! "
- " Không phải nói hắn đang bế quan hay sao?! "
Các môn phái bắt đầu trở nên nhốn nháo, không ngừng thảo luận. Khi Thao Thiết chưa chết có tuyên bố, Mạc Vấn Thiên sẽ không đến đại hội võ lâm. Nhưng hắn vậy mà lại đến rồi, như thế có phải hắn nuốt lời, định làm chủ lôi đài?
Mạc Vấn Thiên rốt cuộc có ý gì?!
Kình Sâm nhíu mày nhìn đối thủ cả đời của mình trước mặt, có cảm giác y là lạ. Mấy chục năm không gặp, tại sao Mạc Vấn Thiên không những không già đi, mà còn trẻ hơn?
Điều này quá mức phi lý!
Mạc Vấn Thiên cất giọng, không mặn không nhạt nói.
- " Kình Sâm, lão đầu ngươi gặp bổn cung chủ mà lúc nào cũng như nhím xù lông, thật không đáng yêu. "
Trên trán Kình Sâm chảy xuống ba đạo hắc tuyến, vài cọng râu trắng run a run. Lão phu mới không cần đáng yêu! Đáng yêu cái rắm!
Mạc Vấn Thiên, ngươi có thể không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776847/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.